Đường Đông Quân khàn khàn cất tiếng, một kẻ nguy hiểm, không quen không biết thì lấy cái quyền gì đòi hỏi ở ông, đâu phải nói muốn có là có?
“Cuối cùng thì cậu cũng giống như mấy tên khác, lấy vaxin này để bán lại cho người khác? Tôi không nghĩ cậu thiếu tiền.”
“Bác hiểu sai ý con rồi, con không lấy nó để rao bán, con lấy nó để cứu người." Bạch Doanh Thần chần chừ một lúc rồi tiếp tục nói: "Em gái của con bị nhiễm virus Latan, tình hình bây giờ không được ổn lắm, tuy triệu chứng tuy không nghiêm trọng như trước nhưng bác biết mà, nếu như không chữa khỏi thì sẽ sống thực vật suốt đời. Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, cháu xin bác nghĩ lại.”
“Cứu người?” Ông cười mỉa mai, từ khi nào mà người tàn nhẫn như Bạch Doanh Thần nghĩ đến huyện cứu người?
“Em gái của cậu? Là cô gái thanh mai trúc mã sống với cậu từ nhỏ đến giờ đấy à?”
Bạch Doanh Thần im lặng một lúc, không ngờ rằng Đường Đông Quân lại biết nhiều đến thế.
“Con chỉ xem cô ấy là em gái, bác không phải lo về vấn đề này, bởi vì đối với con Đường Hân là người phụ nữ quan trọng nhất.”
“Đừng có nhắc đến Hân Hân, tôi nói cho cậu biết, tôi sẽ không đưa nó cho cậu, cũng không bao giờ chấp nhận chuyện giữa cậu và Hân Hân, cho nên mời cậu về cho."
“Bác Đường, con biết bác đang suy nghĩ gì về con nhưng chuyện con yêu Đường Hân và chuyện cứu em gái con là hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-tinh-vo-la-bac-si-phu-nhan-iii/1882290/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.