Trong đáy mắt của Swan bây giờ là hình ảnh Trịnh Mặc với vóc dáng gầy gò, yếu ớt. Anh không còn ngạo mạn hay có bộ dạng đắc ý với cô ngày nào, mà thay vào đó là sự nghiêm túc, chững chạc đến lạ thường.
Cô thấy được anh đang khóc, trái tim cô cũng đau lắm chứ, nhưng Swan không biết phải làm như thế nào.
Hai tay Swan nắm chặt lấy tấm rèm cửa, những giọt nước mắt li ti chậm rãi lăn xuống hai bên gò má trắng noãn.
Dường như những cảm xúc giấu kín trong lòng Trịnh Mặc bấy nhiêu ngày qua bây giờ mới có cơ hội bộc phát. Trịnh Mặc mệt mỏi quỳ gối xuống, lồng ngực như bị ai đó bóp chặt, chặt đến mức không thở nổi, nhưng sự đau đớn khó chịu này chả là gì so với việc Swan không muốn gặp mặt anh.
"Swan, anh sẽ ở đây, đến khi nào em chịu gặp anh mới thôi."
Đáy mắt của Trịnh Mặc hiện lên một tia kiên định. Mặc dù trời mưa rất lớn nhưng Swan nghe thấy giọng nói của Trịnh Mặc rõ mồn một, anh cứ như vậy cô sẽ không nỡ.
Những lời nói của Trịnh Mặc tuy không quá đáng nhưng đó cũng chính là những nhát dao chí mạng không thương tiếc đâm thẳng vào trái tim Swan.
Swan khẽ đưa tay lên ngực trái mình, nghe thấy nhịp tim của mình đập ngày một nhanh, Swan lại nhớ đến những lời tư vấn của Đường Hân.
'Nếu em không quyết định được thì hãy làm theo tiếng gọi của con tim mình'
Ánh mắt Swan mở tròn, nhìn xuống người đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-tinh-vo-la-bac-si-phu-nhan-iii/1882283/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.