Thẩm Gia Tuyết đứng trước vườn lan rộng lớn, tâm tư dường như gửi hết vào những mùi hương thoang thoảng mặc cho gió mang đi.
Muộn phiền của Thẩm Gia Tuyết phút chốc tan biết bởi hành động của Vương Nguyên.
Anh lấy áo khoác của mình choàng lên cho cô rồi đứng sang một bên.
"Em không sao chứ?"
Thẩm Gia Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu, cảm xúc bây giờ của cô rất khó để miêu tả, giữa sự cưỡng cầu và tuyệt vọng, cô lênh đênh không biết chọn cái nào. Mất Bạch Doanh Thần là sự nuối tiếc lớn nhất của cô.
"Có phải anh thấy em rất ích kỷ không?" Vẻ mặt của Thẩm Gia Tuyết buồn buồn, tâm tư của cô thì sâu lắng, anh rất khó để nhìn thấu.
Vương Nguyên mím môi thở dài một hơi, sau đó nắm lấy tay cô:"Theo đuổi tình yêu của mình không có gì sai cả, nhưng phải biết nhìn nhận sự việc một cách tiêu cực, Tiểu Tuyết em là một người rất hiểu chuyện, em đã chọn đúng."
Phải. Bạch Doanh Thần không yêu cô, nếu cứ tiếp tục mù quáng, người đau chỉ có cô.
Điều mà Thẩm Gia Tuyết muốn đó chính là được ở cạnh người cô yêu nhưng nhìn thấy người cô yêu hạnh phúc mới là điều cô mong muốn hơn, mặc dù người con gái kia không phải là cô.
"Cảm ơn anh đã ở cạnh em vào lúc này."
Thẩm Gia Tuyết mỉm cười, vỗ vỗ tay Vương Nguyên.
Anh hơi bất ngờ trước câu nói của Thẩm Gia Tuyết, hai tay anh ôm chặt lấy bả vai cô, xúc động vô cùng:"Em nhớ ra anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-tinh-vo-la-bac-si-phu-nhan-iii/1882276/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.