"Thẩm tiểu thư, hay là cô ngồi xuống nghỉ một lát đi, từ sáng tới giờ cô đã không ăn gì rồi, nếu đi thêm nữa cô sẽ không chịu nổi đấy!" Trịnh Mặc quan tâm nên lên tiếng khuyên bảo, phần nữa, Thẩm Gia Tuyết là người của lão đại, cô ta đặc biệt hơn so với những người khác cho nên anh mới nể, nếu đổi lại là ai đó thì với cái bản tính nóng nảy này, anh đã mặc sống chết từ lâu rồi.
"Tôi không sao, anh đi xem những người khác đi." Vẻ mặt không tránh khỏi lo âu của Thẩm Gia Tuyết được bao trọn trong ánh mắt của Trịnh Mặc, anh thở dài một hơi rồi quay đi.
Trịnh Thiên sau khi sắp xếp đồ đạc rồi đứng quan sát thêm một chút.
"Nơi này bốn mặt đều giáp biển, địa hình lại vô cùng hiểm trở, sức khoẻ lão đại hiện đang không tốt, nên chắc chắn sẽ không đi được xa nhưng đã lặn lội một ngày trời vẫn không thấy dấu vết gì, rốt cuộc hai người họ đang ở đâu?" Trịnh Thiên nhìn ra xa, ánh mắt mơ hồ hiện ra vẻ lo lắng.
_______
Bóng tối dần dần bao phủ lấy cánh rừng rậm rạp đầy hoang sơ, bầu trời không trăng không sao làm khung cảnh bên dưới càng thêm đáng sợ.
Trịnh Thiên ném đống củi vừa tìm được xuống đất, vì trời mới mưa xong nên đống củi này còn rất ẩm ướt, không biết có nhóm được lửa không.
Hiện tại, thiết bị của Swan vẫn chưa hoạt động lại nên chung quanh cô không một chút ánh sáng. Swan có hơi lo sợ nên nép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-tinh-vo-la-bac-si-phu-nhan-iii/1882253/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.