Càng về khuya, không khí càng trở lạnh.
Đám người Trịnh Mặc và Trịnh Thiên đi trở về. Thẩm Gia Tuyết đảo mắt quan sát một lượt, cô không thấy sự xuất hiện của Bạch Doanh Thần ở đâu. Phía ngực trái chợt đập dồn dập.
Nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của hai người kia, cô cũng đủ biết câu trả lời là gì. Nhưng vẫn muốn lừa dối bản thân mình, Thẩm Gia Tuyết chạy đến nắm lấy tay Trịnh Thiên:"Anh ấy đâu?"
"Lão đại...lão đại..." Trịnh Thiên ấp úng, không biết nên nói gì vào lúc này để Thẩm Gia Tuyết hiểu.
Tinh thần Thẩm Gia Tuyết sa sút tột cùng, tay chân bủn rủn không còn chút sức. Trịnh Thiên tiếp tục nói:"Chúng tôi đã lặn ở khu vực xung quanh, tuy nhiên không thấy lão đại và Đường Hân ở đâu."
Nghe xong câu này, ngay cả Swan cũng hoàn toàn suy sụp. Trịnh Mặc đỡ lấy cô, hạ giọng an ủi:"Cô có sao không?"
"Sao lại như vậy? Chị Hân Hân.... sao có thể?" Swan lấp bấp nói.
.....
Trời về khuya, thời tiết trở lạnh. Đám người của Trịnh Thiên chia nhau, cứ mỗi nhóm bốn người cùng nhau ngồi trước đống lửa đang cháy để sưởi ấm.
Swan ngồi trầm tư nhìn đống củi đang cháy, tâm trạng không hề ổn chút nào. Nhìn thấy vậy, Trịnh Mặc quay sang hỏi:"Cô rất lo cho chị cô sao?"
Nghe Trịnh Thiên hỏi vậy, Trịnh Mặc bất giác quay sang nhìn. Biểu cảm trên khuôn mặt anh cũng không vui gì mấy, chắc có lẽ là do tác động từ Swan.
Swan khẽ thở dài:"Chị Hân Hân là người thân duy nhất của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-tinh-vo-la-bac-si-phu-nhan-iii/1882251/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.