"Cởi áo ra!" Bạch Doanh Thần lạnh nhạt nói.
Đường Hân nghe thấy vậy liền trơ mắt nhìn anh một hồi, sau đó thì bật dậy lùi xa anh vài bước:"Này Bạch Doanh Thần anh tính giở trò biến thái gì đấy! Nói cho anh biết, anh... anh mà tới là tôi không tha cho anh đâu."
Bạch Doanh Thần trầm ngâm nhìn cô, sau đó thì thở dài một hơi bất mãn:"Cô có suy nghĩ phong phú thật đấy!"
Đường Hân nuốt một ngụm nước bọt, ấp úng được mấy từ. Nhưng cô nghi ngờ cũng đâu có sai, ai nói ra câu "Cởi áo ra!" ai mà không nghĩ tới khía cạnh đấy.
"Vậy anh muốn làm gì?"
"Đương nhiên là giúp cô thoa thuốc rồi!" Bạch Doanh Thần quay mặt hướng khác, lạnh nhạt đáp.
"Không cần, Swan giúp tôi là được."
Đường Hân nói xong liền bắt gặp ánh mắt như muốn giết người của Bạch Doanh Thần, bất giác Đường Hân rùng mình một cái, đờ đẫn nhìn anh. Mấy giây sau mới cất tiếng:"Được thôi... Nhưng anh không được có ý gì đâu đấy!"
"Yên tâm đi, tôi không có hứng thú nào với cô cả."
"Thế thì tốt!" Đường Hân bĩu môi đáp.
Bạch Doanh Thần nói xong thì quay người đi vào chiếc tủ lớn, lấy ra trong đó hộp y tế rồi đi về phía Đường Hân.
Trong khi chờ đợi Bạch Doanh Thần, Đường Hân hít sâu một hơi, chậm rãi mở từng chiếc cúc áo ra, mỗi cử chỉ của cô khiến trái tim cô đập càng nhanh, phải thở gấp mới lưu thông hơi thở được.
Đến khi cởi hết tất cả áo ra ngoài, Đường Hân lấy chiếc áo sơ mi màu đen vừa rồi che lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-tinh-vo-la-bac-si-phu-nhan-iii/1656137/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.