Chương trước
Chương sau
Khi Lâm Yên Yên quay người muốn rời đi, Ngôn Phi Ly cố gượng: “Ly nhi đâu?”

“Ly nhi? Diệu Nhật ư?” Lâm Yên Yên lạnh nhạt đáp: “Ngôn tướng quân, ta khuyên ngươi đừng cố nữa! Nơi này có người hận đến độ lập tức muốn thiên đao vạn quả ngươi đấy! Nếu ngươi sinh con lúc này, cũng chẳng ai giúp ngươi đỡ đẻ đâu!” Nói xong, không để ý nữa, cùng Lăng Chu rời đi.

Ngôn Phi Ly đau đớn một hồi, lục lọi trong ngực, móc ra một dược bình. Đại khái là bọn chúng rất yên tâm, y như thế này sao chạy được, cho nên mới không lục soát. Thuốc này là thuốc an thai do Thu Diệp Nguyên làm cho y. Ngôn Phi Ly nuốt một viên vào, nằm yên trên giường một lát, cuối cùng cũng thấy cơn xao động trong bụng dừng lại.

Quan sát kĩ căn phòng này, sơ sơ là một gian phòng tối, nhỏ hẹp đơn sơ, bốn phía u ám, không có cửa sổ.

Ngôn Phi Ly thầm lo lắng, không biết Ly nhi bị bọn chúng nhốt ở đâu. Nghĩ đến hận ý của Lâm Yên Yên với mình, còn cả sự phản bội của Lăng Chu nữa, lòng không khỏi nguội lạnh.

Thảo nào thị vệ tinh nhuệ của Bắc Đường vương phủ lại không thể bảo đảm cho vương phi và thế tử; thảo nào lá thư dễ dàng như thế được đưa cho Thu Diệp Nguyên; thảo nào phụ nhân kia có thể dễ dàng tìm đến đại môn biệt viện; thảo nào địch nhân lại biết hết từng bước bộ của Khiêm Chi; thảo nào…

Nguyên lai nhiều thảo nào như vậy, chỉ là vì nội quỷ không phải ai khác, chính là đường đường Bắc Đường vương phi và ám vệ Lăng Chu!

Ngôn Phi Ly nhẹ nhàng xoa xoa bụng mình, nghĩ đến còn hai hài tử cần ra đời, vô luận thế nào, mình cũng quyết không để bọn chúng đụng vào những đứa con này.

Ngôn Phi Ly nhắm mắt lại, suy nghĩ thật kĩ, tìm biện pháp thoát thân. Không biết đã bao lâu, bên ngoài đột nhiên phát sinh chuyện! Có tiếng động lạ, cửa sắt được mở, một hắc y nhân bế trong tay một bóng dáng tiến vào.

Ngôn Phi Ly nhìn chằm chằm, cả người chấn động mãnh liệt, kêu lên: “Ly nhi!”

Bắc Đường Diệu Nhật bị người nọ ném, bay về phía Ngôn Phi Ly. Ngôn Phi Ly kéo lấy cánh tay nhỏ của nó, kéo nó vào lòng.

“Ly nhi! Ly nhi!” Ngôn Phi Ly lo lắng gọi, đã thấy khuôn mặt nhỏ tái nhợt, môi mắt mím chặt, thần sắc quật cường, sau lưng ướt đẫm. Ngôn Phi Ly cẩn thận xem xét nó, thân đầy vết roi, y phục rách cả, máu me dính hết vào, thấy mà phát hoảng!

Ngôn Phi Ly cảm thấy lòng vỡ nát. Sờ sờ mạch, yếu nhưng ổn định, cũng may không ảnh hưởng tâm mạch.

“Nghĩa phụ…” Bắc Đường Diệu Nhật từ từ mở mắt, trông thấy Ngôn Phi Ly, nước mắt lã chã lã chã rơi.

Nó dù cố kiên cường mấy, cũng chỉ là một hài tử bốn tuổi, bị giam giữ ba bốn ngày, giờ trông thấy Ngôn Phi Ly, làm sao còn kiềm chế nổi. Tiếng nức nở nhỏ nhoi thoát ra.

Tim Ngôn Phi Ly như bị dao cắt, cẩn thận ôm lấy nó.

“Ngươi là ai?” Ngôn Phi Ly nhìn hắc y nhân kia.

Hắc y nhân lạnh nhạt đáp: “Ta là U giáo giáo chủ An Minh, cũng là nhị hoàng tử của tiền Việt quốc.”

Ngôn Phi Ly lập tức rõ ràng.

Hắc y nhân nói: “Sát phụ diệt tộc, mối thù vong quốc, thù này ta không thể báo! Việt quốc tuy đã thuộc về Văn quốc, nhưng ta biết là do phúc của Bắc Đường Ngạo.”

“Ngươi nếu có thù, tìm chúng ta là được rồi, vì sao lại làm vậy với một đứa trẻ?!” Ngôn Phi Ly cả giận nói.

Hắc y nhân mở miệng: “Bắt tiểu quỷ của hai người cũng không phải bản ý của ta. Bất qua thành đại sự không ngại tiểu tiết. Tiểu tử này rất quật cường. Tuổi còn nhỏ, nhưng đã có bản lĩnh, hôm nay đã làm bị thương thuộc hạ của ta, giờ mới có tí giáo huấn nho nhỏ!” Hắn cố kiềm chế bản thân, vốn không định khó dễ một hài tử, nhưng hắn biết hệ quả theo sau, không thể nhốt nó lại. Ai ngờ, hôm nay suýt nữa thì nó chạy thoát. Nghĩ nghĩ, không bằng đưa nó đến đây với Ngôn Phi Ly, một lớn một nhỏ một chỗ, cũng chẳng có cơ mà chạy.

Ngôn Phi Ly thấy Ly nhi khẽ túm lấy góc áo mình, hỏi: “Các người để Diệu Huy ở đâu?”

Hắc y nhân cười lạnh: “Ngôn tướng quân và tiểu thế tử cứ an tâm làm khách ở một chỗ đi, không nên nghĩ đông nghĩ tây, quản này quản nọ, bản giáo sẽ hảo hảo đối đãi với các ngươi!” Dứt lời, phất tay áo rời đi.

Đại môn một lần nữa bị khóa lại. Ngôn Phi Ly bất chấp cơ thể không thoải mái, cần thận từng li từng tí đặt Ly nhi lên giường, kiểm tra thương tích cho nó. Nhẹ nhàng cởi cẩm y của con, thấy tấm lưng non nớt lúc nào cũng được cưng chiều, giờ da bóc thịt bong, vết thương rõ ràng ảnh hưởng vào xương, tim như bị bóp lại.

Bắc Đường Diệu Nhật liền nói: “Nghĩ phụ, ta không sao.”

Ngôn Phi Ly thấy nó rõ ràng nước mắt còn chưa khô, đã nén đau mà an ủi mình, vô cùng yêu thương, nói: “Hảo hài tử.” Điểm huyệt cầm máu cho con, xé chăn trải giường, cẩn thận băng bó.

Bắc Đường Diệu Nhật kéo tay y, nói: “Nghĩa phụ, ta không đau! Ly nhi tuyệt không đau.”

Ngôn Phi Ly mới phát hiện mình toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Cứ đi qua đi lại như thế, bụng lần nữa lại đau âm ỉ.

Bắc Đường Diệu Nhật cắn môi, nói: “Nghĩa phụ, ta không đau, thực sự mà, không đau.”

Ngôn Phi Ly đáp: “Ân! Ly nhi rất giỏi.”

Bắc Đường Diệu Nhật lại nói: “Nghĩa phụ, ta lạnh.”

Ngôn Phi Ly nằm xuống bên cạnh nó, cẩn thận ôm lấy nó, kéo chiếc chăn đơn lại, trùm lấy cả hai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.