Chương trước
Chương sau
Ngôn Phi Ly về đến nhà, Lưu Thất trông thấy y thì rất kinh hỉ.

“Tiểu Ngôn, ngươi đã về rồi à? Mấy ngày nay ở biệt viện của Bắc Đường vương thế nào? Bắc Đường vương không làm khó ngươi chứ?”

“Không có.” Ngôn Phi Ly cười cười, nhảy xuống ngựa. “Sao không thấy Nhã nhi?”

“Nha đầu kia cùng thú y tiểu Viên đến mã trang xem ngựa rồi.”

“Có ngựa bị bệnh?”

“Không có. Chỉ là hai con ngựa mẹ đòi đẻ thôi, ta để Viên Thanh đi xem.”

Lưu Thất theo y tới chuồng ngựa, buộc ngựa xong, nghiêng đầu quan sát y thật kỹ. “Kỳ quái… Tiểu Ngôn, ta thấy ngươi hình như không giống trước kia?”

“Có sao?” Ngôn Phi Ly nghi hoặc, đứng tại chỗ cho Lưu Thất xoay hai vòng, nhìn từ trên xuống dưới. Có chút buồn cười mà đáp: “Ngươi xem cái gì? Ta có chỗ nào khác chứ?”

Lưu Thất ôm đầu: “Ta cũng chẳng biết nói thế nào.”

Hôm nay Ngôn Phi Ly trở lại, Lưu Thật từ xa đã thấy thần sắc y khoan khoái, phong thái bình thản, còn có chút… Hứng thú nói không thành lời. Thần thái thật giống như mèo trộm được thịt, cơm rượu đầy đủ mà nhởn nhơ uể oải. Hơn nữa, mặt mày rất hứng khởi, kẻ ngu độn mới không nhìn ra.

Ngôn Phi Ly lại không biết những điều này. Chỉ là, có mấy ngày tiêu dao như thần tiên, có ái nhân ở bên, lại có cả nhi tử làm bạn, không muốn thư thái cũng khó.

“A Thất, ta mệt, về phòng nghỉ trước.”

“Hảo. Đến giờ cơm tối sẽ gọi ngươi.”

Ngôn Phi Ly mấy đêm liền đều triền miên với Bắc Đường Ngạo, lúc cưỡi ngựa trở về, chạy vội cỡ một canh giờ, người cũng rã rời, xương cốt đau nhức đến kêu gào.

Trở lại phòng, ngã xuống giường, lại vô lực đứng lên. Thử vận chuyển thể nội chân khí, tuy khí ức thông thuận, nhưng vẫn không đủ.

Hai tay bất giác đưa lên thái dương. Nhớ tới nhiều ngày nay tỉnh lại, khuôn mặt kia đang ngủ bên cạnh, da thịt trơn bóng nhu lượng, mái tóc dài đen như mặc, kinh ngạc phát hiện, ngoài vẻ càng trưởng thành, người kia vẫn lãnh diễm như mười hai năm trước mới gặp.

So với y, mình thực già rồi, năm tháng không lưu tình để lại dấu viết trên y, dường như sợ y quên, không ngừng làm yếu cái cơ thể này để nhắc nhở. Nếu không phải dựa vào mấy thanh công lực còn sót lại để chống đỡ, không biết mình hôm nay sẽ trông thế nào. Những năm gần đây, y vẫn chưa từng ngừng luyện công, nhưng nội lực khôi phục đến đây rồi không có tiến triển thêm. Ngôn Phi Ly hiểu, tình trạng y đến nống nỗi này, đã không phải là vấn đề chăm chỉ hay không. Nói lại nhớ, theo lời Thu Diệp Nguyên năm đó, thân thể bị tổn hại quá nặng, bệnh căn vĩnh viễn nan trị.

Ngôn Phi Ly tuy mệt mỏi đầy người, nhưng ngả vào giường rồi vẫn khó có thể đi vào giấc ngủ, chỉ nằm đó nhìn đỉnh giường.

Thân thể này so với hắn, e dương thọ đã giảm nhiều, có thể hạnh phúc bên cạnh Bắc Đường Ngạo bao lâu thực chẳng thể biết. Người nọ đắc thiên độc, không chỉ tu luyện một thân nội công, dung mạo trời sinh, còn làm người ta tưởng là thiên nhân. Bản thân chẳng qua là một người phàm, sao xứng với hắn đây?

Không phải Ngôn Phi Ly tự coi nhẹ mình, nhưng hình tượng của Bắc Đường Ngạo trong lòng y như một vầng trăng cao khiết, đã khắc quá sâu rồi, hắn không nên ở cùng với phàm phu tục tử như y.

Ngôn Phi Ly thở dài, tay lại bất giác tìm lấy hồng anh trước ngực mình. Nơi này sáng nay, vừa mới bị hắn để lại ấn kí, tê tê ngứa ngứa, còn hơi đau. Dục vọng của hắn cường liệt như vậy, mình cơ hồ không ứng phó nổi. Hạnh phúc tới quá nhanh, tới rất mạnh, thế nào cũng làm người ta thấy khó tin. Ở bên nhau thì ngọt ngào ân ái, chỉ khi biệt ly, hoài nghi mới không kiềm nổi mà thức giấc.

Ngôn Phi Ly trở mình, trùm chăn lên.

Đừng nghĩ nữa, hảo hảo nghỉ ngơi!

***

“Ngươi còn có tâm tình ở đây niệm Phật?!” Bắc Đường Ngạo ở bên giường trông Huy nhi một lúc, không dễ dàng gì tình hình hài tử mới khá lên một chút, mới nhớ ra vẫn chưa thấy Lâm Yên Yên. Vừa hỏi mới biết, nàng vẫn đang ở Phật đường niệm Phật.

Huy nhi bị bệnh mấy ngày này, lúc đầu không ai biết, mãi đến khi phát sốt. Lúc nó hôn mê một ngày một đêm không tỉnh, trên người toàn nốt đậu hồng, lúc này mới hoảng cả lên. Đại tổng quan đi xin chỉ thị phu nhân, Lâm Yên Yên cho hắn một lệnh bài, đi thỉnh ngự y đến khám, mới biết là bị đậu mùa. Đại tổng quản trong lòng biết là nguy, ngay sau đó vội phái ngươi kêu vương gia trở về.

“Thiếp ở đây niệm Phật, cầu phúc cho Huy nhi.” Lâm Yên Yên mặt vẫn đối Phật tượng, rất nghiêm túc.

“Hắn không cần ngươi cầu phúc, chỉ cần ngươi ở bên cạnh bồi hắn, hắn sẽ mau hồi phục.”

“Thiếp bồi hắn, hắn sẽ tốt?” Lâm Yên Yên quay lại, biểu tình thập phân kỳ quái. “Nếu thiếp một mực ở bên, hắn sẽ không sinh bệnh? Sẽ không khó chịu?”

Bắc Đường Ngạo nhìn bộ dạng của nàng, nén lửa giận, trầm giọng: “Nàng là mẫu thân của hắn, nàng nếu ở bên, con sẽ thấy khỏe. Huy nhi giờ đang ngã bệnh, lẽ nào nàng không lo lắng?”

“Hắn bị bệnh gì?”

“Hắn bị đậu mùa!”

“Đậu mùa?” Lâm Yên Yên đột nhiên dùng tay áo che miệng, bật cười, thanh âm nhu mì, thập phần dễ nghe. “Phu quân, chàng lầm rồi, Huy nhi đã bị đậu rồi, đời người chỉ một lần bị đậu thôi, Huy nhi sao lại bị đậu mùa được chứ?”

“Yên Yên, nàng đang nói ai? Nàng ở đây cầu phúc cho ai?” Bắc Đường Ngạo nhăn mày.

“Thiếp đang nói tới Huy nhi a. Phu quân, ta cầu phúc cho Huy nhi a, cho Huy nhi của chúng ta.”

Bắc Đường Ngạo tiến lại một bước, cầm lấy một vật được nàng để trước Phật án. Đó là một đôi tiểu hài, tinh mỹ khéo léo của trẻ con, trên đôi hài còn được thêu một đóa mẫu đơn rất đẹp. Bắc Đường Ngạo chỉ nhìn thoáng đã minh bạch.

Lâm Yên Yên vẫn cười, nói nhỏ: “Phu quân, chàng bảo Huy nhi có thích đôi hài này do thiếp thêu cho không? Thiếp lúc nào cũng nghĩ, hắn một mình lạnh lẽo ở nơi ấy, không biết có thoải mái không? Không có thiếp bồi, hắn chắc khó chịu a.”

“Yên Yên! Nàng cố ý?” Đôi mắt đẹp của Bắc Đường Ngạo nheo lại, lạnh giọng.

Lâm Yên Yên tựa hồ ngẩn người, ngơ ngác nhìn hắn hồi lâu, thình lình một cái định thần, đứng bật dậy.

“Ta cố ý? Đúng, ta chính là cố ý đó. Vì cái gì mà muốn ta đi trông hài tử đó chứ? Vì sao muốn ta bồi hắn? Hắn không phải Huy nhi của ta! Không phải là Huy nhi của ta!”

“Ngươi câm!”

“Không câm! Ta không câm! Huy nhi của ta đã chết, nửa năm trước đã chết! Hắn bị đậu mùa, Diệu Nhật kia cũng bị đậu mùa! Nhưng đứa con hoang đó còn sống, còn Huy nhi của ta lại chết! Đã chết đã chết đã chết! A—” Lâm Yên Yên đột nhiên hét toáng lên.

Một bóng dáng nho nhỏ chạy vào hậu viện thanh tĩnh. Diệu Nhật muốn thăm Huy nhi, nhưng từ hôm qua trở về, nha hoàn và lão mụ tử không cho nó vào, nó vẫn chưa thăm được, liền muốn đi tìm phụ vương, bảo phụ vương dẫn nó đi. Nhưng vừa đến gần Phật đường, lại nghe thấy tiếng hét thê lương của mẫu phi.

“Đừng gào! Lâm Yên Yên, ngươi bình tĩnh lại cho ta!” Bắc Đường Ngạo không nhịn được nữa, lớn tiếng quát nàng.

Lâm Yên Yên lại đột ngột im miệng, hung hăng trừng hắn, nhãn thần tràn ngập oán hận và không cam lòng: “Ba năm trước, ngươi đem cái đồ con hoang kia đến trước mặt ta, bảo ta đó là con ngươi, còn đặt tên hắn là Diệu Nhật? Nửa năm trước, Huy nhi vừa mới chết, ngươi lại ôm đến một hài tử nữa, bảo ta coi nó như Huy nhi mà nuôi nấng? Ha ha a, hắn là con của ngươi và dã nữ nhân nào nữa đây? Thân thế của Diệu Nhật ngươi không nói cho ta biết, thân thế của đứa nhỏ kia cũng không nói. Ngươi rốt cuộc muốn ta thành cái dạng gì? Nhi tử của ta đã chết, vì sao muốn ta nuôi nhi tử kẻ khác?!” Nói đến đây, nàng đã không nén được bi phẫn mà khóc nức nở.

Bắc Đường Ngạo thấy dáng vẻ buồn bã của nàng, những câu nói thật bi thương, không khỏi mềm lòng, thở dài một tiếng: “Yên Yên, thân thế của hài tử này ta không thể nói, nhưng ta có thể nói với nàng, hắn không phải nhi tử của ta. Chỉ là ta mong nàng có thể nuôi nấng hắn như con mình. Ta hy vọng hắn có thể thay thế được Huy nhi, đem lại hạnh phúc cho nàng.”

“Hắn không thể thay thế Huy nhi! Hắn vĩnh viện không thể trở thành Huy nhi của ta!” Lâm Yên Yên căm phẫn nói xong, lại tiếp: “Nhưng ta có thể nuôi dưỡng hắn. Ta biết, ngươi đem hắn về, nhất định có mục đích của ngươi. Ta sẽ không hỏi, ta có thể coi như không biết. Để hắn có trở thành Bắc Đường Diệu Huy, để trở thành nhị thế tử của ngươi. Nhưng vĩnh viễn đừng mong ta có thể xem hắn là Huy nhi. Trong lòng ta, không kẻ nào có thể thay thế nó! Hắn và Diệu Nhật kia là con hoang, vĩnh viễn không phải nhi tử của ta!”

“Đủ rồi! Nhật nhi Huy nhi đều là nhi tử của ta, không cho phép ngươi nói chúng như vậy!”

“Ha ha ha…” Lâm Yên Yên lại cười, “Ta quên, Diệu Nhật đúng là bảo bối nhi tử của ngươi. Nhiều năm qua ta vẫn rất tò mò, hắn tột cùng là con của ngươi với ai? Hắn và Ngôn Phi Ly có quan hệ gì? Vì sao năm đó ngươi lại muốn để hài tử ở chỗ hắn, còn muốn cho hắn làm nghĩa phụ của con mình?”

“Yên Yên, ngươi vẫn chưa từ bỏ! Ngươi rốt cuộc muốn biết cái gì?” Thần sắc Bắc Đường Ngạo băng lãnh.

“Ta chưa từ bỏ ư, nhi tử của ta đã chết…” Nhãn thân Lâm Yên Yên dường như có chút mù mờ, nhưng nháy mắt, lại khôi phục thư thái. “Ta chỉ thấy lạ, vì sao Ngôn tướng quân lại ly khai? Mà ngươi cũng không quan tâm? Ta chỉ muốn biết, các ngươi hồi đó đã xảy ra chuyện gì?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.