Gió rít qua khe núi, mang theo mùi ẩm mốc của đất đá và hương tanh nồng của m.á.u tươi đã khô. Thập Sát Cốc, cái tên nghe thôi đã đủ khiến người ta rợn tóc gáy, nay càng trở nên hoang tàn và c.h.ế.t chóc hơn gấp bội. Ba trăm năm đã trôi qua kể từ cái ngày đại sư luyện khí ma đạo Mạc Thiên Liêu bị chính ma lưỡng đạo vây g.i.ế.c, biến nơi đây thành bãi tha ma khổng lồ. Từng ngọn núi trơ trọi, từng vách đá nứt toác, tất cả đều là chứng tích cho trận đại chiến kinh hoàng ấy.
Giữa sự hoang vu tuyệt vọng đó, có một sự sống kỳ lạ đang cựa quậy. Đó là một gốc cây cổ thụ, thân cành khô khốc, xơ xác, tưởng chừng đã c.h.ế.t tự bao giờ. Nhưng dưới lớp vỏ cây sần sùi, một luồng sinh khí yếu ớt đang dần bừng tỉnh. Nó không phải là sự sống của cây cỏ bình thường, mà là một ý thức, một linh hồn bị phong ấn trong giấc ngủ dài đằng đẵng.
Ý thức ấy mơ hồ, chập chờn như ngọn nến trước gió. Nó nhớ về lửa, về kim loại nóng chảy, về tiếng búa đập chan chát vang vọng trong xưởng luyện khí. Rồi nó nhớ về một cái ôm mềm mại, một tiếng "meo meo" ngọt ngào, và một đôi mắt xanh biếc nhìn nó đầy tin tưởng. Mèo con… Mèo con của hắn! Mạc Thiên Liêu! Cái tên ấy bỗng vụt qua trong đầu, như một tia sét đ.á.n.h thẳng vào linh hồn. Hắn là Mạc Thiên Liêu, Đoán Thiên tôn giả của ma đạo, đại sư luyện khí tài ba nhất thiên hạ! Hắn nhớ lại khoảnh khắc bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-thien-ton-gia-meo-con-cho-nguoi/4667126/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.