Nghe thấy âm thanh này, tôi lập tức quay đầu lại nhìn, ở con sông phía xa xa, trong tầng sương mù có một con thuyền từ từ cập bến, thần sông với mái tóc bạch kim chầm chậm bước xuống.
Ngũ quan thần sông vẫn trẻ trung như xưa, mái tóc bạch kim cùng với làn da trắng muốt càng tôn lên vẻ đẹp đẽ diễm lệ không với tới của cô ấy. Có điều đôi mắt thần sông như mờ đục đi, có lẽ vấn đề tuổi thọ thật sự sắp xảy đến rồi.
Thần sông bước lại gần, tôi đưa phần của mình cho cô ấy, cô ấy nhận lấy rồi ngồi xuống sau đó cắn một miếng. Môi thần sông khô khốc nứt nẻ, có lẽ cô ấy vẫn chưa ăn gì, tiểu Phượng Hoàng bên cạnh cứ tròn mắt nhìn thôi.
“Sao không vào?” Thần sông hỏi.
Tôi nói cửa đã đóng và không thể vào được.
“ Ta không đóng cửa, đẩy mạnh là được", thần sông nói.
Tôi ngạc nhiên hỏi cô ấy không sợ có người khác vào à? Lần trước lũ người giấy của Hoàng Thi đã vào đến tận phòng cô ấy rồi.
“Ai dám vào, ta sẽ tìm kẻ đó.” Thần sông đáp.
Tôi lặng im không nói gì, thật ra trong tiềm thức tôi đang nghĩ “cô tìm kiểu gì”, “tuổi thọ sắp hết rồi cô tìm kiểu gì cơ chứ” nhưng tôi chỉ có thể giữ trong lòng, không thể nói ra.
“Có phải cậu đang nghĩ ta không sống được bao lâu nữa thì tìm kiểu gì đúng không?”
Tôi lắc đầu rồi lại gật đầu, chỉ đành hỏi:
“Vậy cô tìm kiểu gì?”
"Chèo thuyền đi tìm."
Những lời này khiến tôi không biết nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-thien-menh/957307/chuong-196-197-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.