Thần sông tỉnh hẳn, rõ ràng cô ta không nghe thấy cuộc nói chuyện của tôi và Tuyết Vương, cô ta cảm thấy hơi kì lạ:
“Làm gì đấy?”
“Cô ngủ quên à?” Tôi hỏi.
“Không hề.” Thần sông lắc đầu.
“Lúc cô nói chuyện mắt cô nên nhắm lại.”
“Tại sao?”
“Bởi vì lúc cô mở mắt ra toàn nói lung tung thôi.” Tôi đáp.
“Lại đây, câu lại gần đây chút.” Ánh mắt thần sông đanh lại.
Tôi mặc kệ cô ta, có ngu mới lại gần cô ta. Tuyết Vương đi tới hỏi:
“Tần Thanh, cô sao rồi, vừa ngủ thiếp đi đó hả?”
“Không hề, chỉ là nhắm mắt nghĩ chút chuyện thôi.” Thần sông lắc đầu, kìm nén vẻ mệt mỏi trong mắt.
“Ừm, việc cũng đã giải quyết xong, vậy...”
“Ừ, giải quyết xong rồi. Ta muốn mang Hồ Thanh Từ đi.” Thần sông nói trực tiếp.
Tuyết Vương lộ ra vẻ bất lực, dường như đã đoán trước thần sông sẽ nói như vậy:
“Được thôi, cô ta cũng không làm ảnh hưởng gì đến ta, cô mang cô ta đi đi. Khi cô ta tỉnh dậy, phiền cô nói với cô ta, đừng gây...”
Tuyết Vương muốn nói gì đó rồi lại thôi, có lẽ cô ta đã thấy Hồ Thanh Từ giờ là hồ ly 9 đuôi mạnh nhất rồi, nói tiếp câu vừa rồi có vẻ không ổn lắm cho nên đã dừng lại.
Thần sông gật đầu, tôi cũng trút 1 hơi nhẹ nhõm.
Thực ra Tuyết Vương cũng là người hiểu lễ nghĩa, dứt khoát, nếu như đổi thành người khác nói thì không biết Tuyết Vương có cho họ mặt mũi như thế này không nữa…
Tiếp đó Tuyết Vương cho người mang cho tôi 2 đóa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-thien-menh/957290/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.