Tôi nhìn thần sông một cách kì lạ, trước đây cô ta chưa từng nói chuyện này với tôi. Dù gì tôi cũng đã theo cô ta lên núi mấy lần, lúc nào cũng đi bất kể ngày đêm, thế mà giờ cô ta không chỉ chủ động nói nghỉ ngơi, mà còn nói muốn ăn?
Lẽ nào cô ta quen tôi lâu rồi nên tính cách cũng từ từ thay đổi rồi sao??
"Không đi? Vậy ta đi." Thần sông vừa nhấc chân lên thì tôi lập tức lắc đầu nói để tôi đi tìm.
Có lẽ là phải ở lại trên ngọn núi tuyết này khoảng một tháng, cho nên việc này, cứ để tôi tự mình xử lý là được.
"Cô nhóm lửa đi." Tôi nói.
"Được." Thần sông gật đầu.
Tôi bắt đầu đi tìm, tìm đâu ra một con thỏ rừng trên ngọn núi toàn là băng tuyết này đây chứ? May mà tôi nhìn thấy mấy loại quả dại kỳ lạ, tôi hái cho thần sông mấy quả, để cô ăn cho quên cơn đói.
Thần sông ngạc nhiên nói: "Thịt đâu??"
Tôi xấu hổ nói không biết tìm ở đâu, cũng không biết rõ nơi này, mà động vật đều lẩn trốn cả rồi.
"Không ăn thịt thì sao giữ sức được?" Thần sông nói.
"Không phải trước đây cô toàn ăn trái cây sao?" Tôi hỏi.
"Bây giờ ta ăn thịt không được sao?" Thần sông hỏi ngược lại tôi.
Được được, tôi lười cãi nhau với cô ta về chuyện này lắm.
"Chờ đây, để ta đi tìm." Cô ta vứt lại một câu rồi biến mất trong băng tuyết ngập trời.
Tôi ngồi chờ một hồi, đang hơ tay vào lửa ấm thì trông thấy thần sông xách rất nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-thien-menh/957285/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.