Tôi cứ ngồi im không nói gì, thần sông cũng không có ý giục, chúng tôi cứ yên lặng mà ngồi trong xe như vậy. Thật ra tôi chẳng biết nói gì…
Giờ là mẹ tôi đang dùng thời gian 1 năm kia để đi tìm những thứ Diêm Vương yêu cầu, sau đó thì sẽ để tôi lấy mật của mẹ ra đưa cho thần sông luyện đan dược???
“Cô có lừa tôi không vậy?” Tôi hỏi, suy nghĩ tôi hiện giờ rất phức tạp. Rốt cuộc là thỏa thuận giữa mẹ và thần sông là gì?
“Không hề.” Thần sông đáp.
Tôi đột nhiên lặng thinh. Tôi cứ tưởng cô ta sẽ dùng vũ lực cướp lấy túi mật của mẹ nhưng xem ra không phải. Cô ta đã thuyết phục mẹ tôi như thế nào chứ? Lại còn thuyết phục được cả Hồ Thanh Từ nữa!
Chúng tôi yên lặng lâu đến mức trời càng ngày càng tối... Cuối cùng tôi thở dài 1 hơi, quay đầu nói với tiểu Phượng Hoàng:
“Ngoan ngoãn ở trên núi, đừng đi lung tung nhé.”
“ừm, em biết rồi. Nhưng mà lúc không có việc gì em có thể đi tìm anh không?” Tiểu Phượng Hoàng hỏi.
Tôi cười khổ, giờ tôi cũng không biết phải đi cùng thần sông đến nơi nào, con bé sao mà đến tìm tôi được chứ?
Nghe tôi nói xong, tiểu Phượng Hoàng nhỏ giọng nói:
“Nhưng mà em muốn đi cùng anh.”
“Em đi cùng anh làm gì? Ở nhà không phải dễ chịu hơn à?” Tôi nói.
Động của mẹ trên núi rất sạch sẽ, lại gọn gàng đơn giản, ở đó chắc chắn rất thoải mái.
“Nhưng mà... ừm, em ở nhà được rồi.” Tiểu Phượng Hoàng gật đầu.
Tôi thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-thien-menh/957276/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.