Tiểu Phượng Hoàng mới sinh ra được mấy tháng mà đã phải chịu đựng những chuyện như vậy. Nếu như là người khác thì hẳn là sẽ rất sợ hãi, không bình tĩnh được như con bé.
“Vào ngồi đi.” Tiểu Phượng Hoàng bước vào nhà rồi ngồi xuống ghế.
“Không sao đâu, em đừng lo.” Thực sự giờ tôi cũng không biết phải nói gì.
“Ừm, em không lo đâu.” Tiểu Phượng Hoàng lắc đầu.”
Tôi thở dài, chuyện này phải bàn bạc cẩn thận lại với mẹ tôi mới được. Tôi vẫn chưa biết tử kiếp của con bé rốt cuộc là sẽ xảy ra chuyện gì?
“Em ngủ ở đây nhé, anh trông em, đừng sợ.”
“Vâng.”
Tiểu Phượng Hoàng gật đầu, sau đó dựa vào ghế nắm mắt lại. Tôi luôn để mắt đến con bé, tâm tư có chút phức tạp. Môt lúc sau, con bé như đã ngủ say rồi, tôi cũng coi như an tâm được một chút.
Bỗng, tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng động gì đó, tôi đứng dậy mở cửa bước ra ngoài. Trong màn bụi mù mịt, tôi thấy mẹ đứng đó, bà đã trở về. Nhưng sao trông mẹ lại hốc hác đến vậy? Có lẽ là khoảng thời gian này bà đã chạy ngược xuôi vât vả lắm.
Tôi bảo mẹ Tiểu Phượng Hoàng ngủ rồi, mấy ngày hôm nay con bé không ngủ được nên giờ đang ngủ say như chết vậy.
Mẹ tôi gật đầu rồi đi vào nhà, bà đi đến cửa phòng, không nói gì mà chỉ nhìn tiểu Phượng Hoàng một lát. Tôi cũng không nói gì, mãi đến khi mẹ về phòng, tôi mới do dự một chút rồi cũng đi vào theo rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-thien-menh/957263/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.