Tôi đang định lắc đầu bảo không thì phát hiện, trong bóng tôi, mắt cô ta như phát sáng lên vậy, tôi đành cắn răng nói chắc chắn. Thần sông nhìn tôi vài giây rồi nói:
“Chắc chắn là chắc chắn rồi.” (???)
Nói xong cô ta quay người tiếp tục bước đi, cũng không vì tôi muốn vạch trần cô ta mà tính sổ với tôi. Tôi thở phào 1 hơi, xem ra khi nói chuyện với cô ta không cần phải vòng vo gì, cứ nói thẳng là được. Đêm nay, trong rừng có vẻ vắng vẻ, tôi hơi buồn ngủ nên tăng tốc đuổi theo cô ta hỏi:
“Thần sông.”
“Lại làm sao nữa?”
“Cô thật sự là Tần Thanh hả? Tên thật của cô ấy.” Tôi hỏi.
“Đúng, có ý kiến gì không?” Cô ta còn không thèm quay đầu nhìn tôi.
Tôi cạn lời thật sự, tôi thì có thể có ý kiến gì chứ.
Khi không có mạng che mặt thì cô ta mặc trang phục trắng, khi có mạng che mặt thì toàn thân 1 màu đen. Nếu vừa rồi tôi không để ý kĩ thì thật sự không thể tưởng tượng nổi thần sông là Tần Thanh.
“Rất nhiều người nói cô xấu, sao cô không để lộ mặt ra?” Tôi vừa đi vừa hỏi.
“Quan tâm đến cái nhìn của kẻ khác làm gì?” Thần sông hỏi ngược lại tôi.
Ngạc nhiên ghê chưa, tôi còn tưởng cô ta sẽ gọi mưa nhấn chìm nhà mấy người chê cô ta xấu ấy.
“Vậy tôi nói cô xấu, cô cũng không tức giận sao?” Tôi hỏi, ý là muốn để cô ta gỡ tấm mạng che mặt đi, dù sao tôi cũng đã nhìn thấy dung nhan thật của cô ta rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-thien-menh/957256/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.