Dương Siêu lấy ra 1 người giấy sau đó niệm chú rồi chỉ vào 1 chỗ. Đúng lúc ấy phòng bên cạnh vang lên 1 tiếng động, giống như vừa bị làm phiền vậy. Nghe thấy tiếng động ấy, tôi biết ngay hành động vừa rồi của Dương Siêu đã ảnh hưởng đến người kia rồi, cũng coi như là nhắc nhở hắn đừng chơi nữa. Dương Siêu than khẽ, lầm bầm nói gì mà tìm thú vui cho khuây khỏa, nhưng vẫn biết chừng mực thu bùa lại. Nhắc nhở vậy là được rồi, nói nhiều thêm lại thành phiền, sẽ làm người ta nổi đóa lên.
Tôi hiếu kỳ hỏi đây là đạo thuật gì? Anh ta đã làm gì vậy? Dương Siêu liền liếc tôi một cái. Cái liếc này là cái liếc “cậu hiểu mà”, nhưng tôi có hiểu đâu, tôi đã từng dùng tới đạo thuật bao giờ đâu.
Dương Siêu hỏi:
“Cậu muốn à? Ta có thể cho cậu lá bùa này, nhưng mà cậu còn trẻ, không nên dùng loại bùa này, phí ra.”
Anh ta nói vậy làm tôi thoáng chốc hơi xấu hổ.
Tôi biết lá bùa này của anh ta có tác dụng gì rồi, đoán chừng là để tác động lên đàn ông. Đây là cứu tinh của những người đàn ông bị mắc bệnh về thận.
Dương Siêu lại nói tiếp, dường như rất có hứng thú với chủ đề này:
“Lá bùa này của ta được vẽ từ máu của một con hổ đạo hạnh ba trăm năm đó, nam nữ gì đều dùng được. Muốn mạnh hơn thì cứ dán lên người là xong, còn muốn…”
Tôi nghe mà hết chỗ nói.
Diệp Thanh nãy giờ im lặng bỗng nhìn cậu ta:
“Đừng thảo luận mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-thien-menh/957201/chuong-63-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.