Những lời này hiển nhiên có chút buồn cười, lời vừa ra khỏi miệng Lưu Hoành liền hối hận không thôi.
Anh ta rõ ràng nhìn thấy nụ cười chế nhạo trên mặt Tạ Quân Phi. Giây tiếp theo, Lưu Hoành liền thấy cậu ta nhướng mày, nâng trường đao trong tay lên:
"Thú vị." Thiếu niên cười lạnh nói, biểu tình cực kỳ lạnh lẽo.
Hàn Thanh liếc nhìn Tạ Quân Phi, vẻ mặt có chút nói không nên lời.
Này này, đây không phải lúc để đánh nhau đâu.
Cô đã từng gặp qua đại hán đầu trọc này trước đây, đã kể rằng thời điểm lên tàu chính là anh ta cầm dao muốn chém chết người đàn ông thắt bím Phương Hành, ấn tượng đầu tiên là một người cơ bắp vạm vỡ mà không có đầu óc, hiện tại xem ra xác thật là như thế.
Tình huống bây giờ, có thêm đồng đội là có thêm trợ giúp. Nào có thời gian 'nội đấu'?
"Đừng quên việc chính." Hàn Thanh ân cần nhắc nhở.
Chính mình tốn nhiều thời gian miệng lưỡi vất vả lắm mới thuyết phục được hai tiểu Diêm Vương này, kế hoạch vừa mới bắt đầu, không thể xảy ra rắc rối.
Hơn nữa Lưu Hoành này nhìn hoàn toàn không thể uy hiếp hai người bọn họ. Giữ lại cái mạng này của anh ta sẽ có lợi hơn là hại cho tình hình bây giờ.
Tạ Quân Phi rũ mắt, khinh thường hừ lạnh một tiếng, không có động tác khác. Nhìn không liều mạng như Hàn Thanh tưởng, điều này làm cô hơi ngạc nhiên.
Ngược lại, biểu cảm trên mặt Lưu Hoành càng thêm kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-tau-tuyet-menh/1928564/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.