Văn Tuyết ngồi đợi ở phòng khám hơn tiếng đồng hồ mới thấy được bóng dáng Phương Hàn Tẫn.
Cô gấp gáp chạy đến hỏi: “Anh đi đâu vậy? Đặt vé lâu vậy à?”
“Nhiều người xếp hàng quá.” Phương Hàn Tẫn điềm tĩnh giải thích, nhận lấy hành lý trong tay cô: “Lên xe trước đi, những người còn lại đâu?”
“Xuân Sinh vẫn còn trong phòng bệnh, Natasha ở cùng với thằng bé. Chỗ ấy đủ ấm, cơ thể Xuân Sinh còn yếu nên em sợ thằng bé cảm lạnh.”
Phương Hàn Tẫn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Để anh đi đón họ.”
Sau khi dọn dẹp xong xuôi, đoàn người lên xe ngồi yên vị.
Phương Hàn Tẫn lái xe, Văn Tuyết ngồi cạnh, Phương Xuân Sinh quấn chăn nằm ở ghế sau, gối lên đùi Natasha.
Trời hôm nay nhiều mây, hàng cây bạch dương trơ trụi sắp bị thổi ngả rạp, có lẽ sẽ có thêm trận tuyết nữa.
Lúc đợi đèn xanh, Phương Hàn Tẫn ngước nhìn gương chiếu hậu, kiểm tra tình hình của Phương Xuân Sinh.
“Em ấy còn chịu được chứ?”
Natasha cụp mắt, sờ trán Phương Xuân Sinh rồi đáp: “Vẫn hơi yếu người, bác sĩ bảo nên nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Phương Hàn Tẫn dịu giọng: “Trước mắt cứ gắng nốt hôm nay đã. Mai lên tàu là có thể nghỉ ngơi thoải mái rồi.”
Đèn xanh bật sáng, Phương Hàn Tẫn lại dời mắt nhìn phía trước, chậm rãi đạp chân ga, xe vững vàng lăn bánh.
Văn Tuyết im lặng từ đầu đến giờ chợt cất lời “Anh đặt vé ở đó à?”
Cô chỉ vào một cửa hàng ở góc phố, ngoài cửa có treo tấm bảng in hình máy bay, nhưng bên trong không có mấy người, chỉ có một cô nhân viên đứng sau quầy.
Cô nghi ngờ: “Sao thấy ít người vậy nhỉ.”
Phương Hàn Tẫn tỉnh bơ: “Nhân viên là người mới nên thao tác chậm chạp, đợi mất một lúc mới mua vé được ấy mà.”
Văn Tuyết đáp một tiếng, không tiếp tục hỏi nữa.
Cô lười biếng ngả lưng trên ghế, ngắm nhìn cảnh đường phố tiêu điều ngoài cửa sổ đến ngẩn ngơ.
Trong xe im ắng, nhất thời không ai nói gì.
Chiếc xe rời thành phố, xuyên qua vùng hoang vu phủ đầy tuyết. Một tiếng sau, họ đậu lại trước cửa homestay.
Văn Tuyết vừa mở cửa, một luồng hơi lạnh giá luồn vào xe ngay tức thì. Cô không khỏi rùng mình, quấn chặt áo lông rồi mới bước xuống.
“Ui, tuyết rơi à?”
Một bông tuyết chòng chành trong gió, nhẹ nhàng đậu xuống hàng mi của Văn Tuyết, rất nhanh đã tan thành nước.
Mi mắt cô ướt sũng, nhìn sang Natasha, giọng điệu tiếc rẻ: “Hình như đêm nay lại có thể nhìn thấy cực quang nữa đúng không nhờ?”
Natasha cười: “Hôm trước mới ngắm được rồi thây? Nhiều người đến mà không đợi được đâu, chị may mắn lắm rồi đấy.”
Lần trước…
Văn Tuyết nhớ lại cảnh tượng khi đó – trên đầu là bức màn sáng hùng vĩ tráng lệ từ từ trải rộng khắp bầu trời đêm, tựa như một cơn mơ, xung quanh là khu rừng tối tăm kéo dài vô tận…
Lúc ấy cô cóng đến nỗi đầu óc mê muội, trong tâm trí chỉ có duy nhất một ý niệm: Bồ Tát hiển linh rồi.
Nhưng hiện giờ ngẫm lại chỉ thấy tiếc nuối: Cô vẫn chưa kịp thưởng thức dải sáng biến hóa kỳ ảo kia thì đã mất đi ý thức, ngã chúi đầu xuống nền tuyết.
Vả lại cô không mang theo máy ảnh, điện thoại cũng sập nguồn, vậy nên không lưu lại bất cứ tấm ảnh nào.
Văn Tuyết thở dài, lẩm bẩm: “Nếu có thể ngắm lâu hơn một chút là được rồi.”
“Chị phải biết thỏa mãn đi chứ.” Natasha vỗ vai cô, “Có những cảnh đẹp chỉ cần nhìn một lần trong đời là đủ. Gặp gỡ một lần có thể ghi nhớ cả đời đấy.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Văn Tuyết cũng không đa cảm lâu.
Bởi vì day dứt nên khoảnh khắc ấy mới trở thành vĩnh hằng.
Natasha ngửa đầu nhìn bầu trời u ám: “Có vô số truyền thuyết về cực quang. Vài người nói cực quang là pháo hoa của Thiên Chúa. Một số nói đó là ngọn đuốc dẫn đường người chết lên Thiên Đàng. Số khác thì nói cực quang là tia lửa do đuôi của loài cáo quét ngang trời.”
“Lãng mạn nhỉ.” Văn Tuyết trông theo tầm mắt Natasha về phía trời đêm sâu không thấy đáy, “Vậy cô tin vào cách nói nào?”
Ánh mắt Natasha xa xăm, như lâm vào trầm tư.
Bẵng đi một lúc lâu, cô nàng mới đáp, “Tôi tin rằng cực quang là hiện thân của bình minh.”
Văn Tuyết rời mắt khỏi vòm trời đêm, quay sang nhìn Natasha.
Natasha vẫn chăm chú vào không trung, “Trước đây tôi đã nói với chị rằng những người sống trong đêm tối, không thể nhìn thấy mặt trời mọc trong thời gian dài dễ gây trầm cảm, vậy nên họ cần tín hiệu tích cực để khích lệ bản thân và thắp lên hy vọng cho cuộc sống.”
Văn Tuyết đăm chiêu, lát sau mới hỏi tiếp: “Tín hiệu đó là gì?”
“Ví dụ như khi âm thanh hồ băng nứt ra, cành bạch dương đâm chồi non, loài gấu chấm dứt kỳ ngủ đông chui khỏi hang. Những chi tiết tưởng chừng như tầm thường ấy lại là hiện thân của hy vọng đối với chúng tôi.”
Dừng một chặp, Natasha ngâm một câu thơ nổi danh của Pushkin: “Đừng hờn, đừng giận mà thêm âu sầu; ngày buồn bình thản đương đầu; ngày vui lại đến mang màu sáng tươi.” [1]
[1] Nếu đời nỡ lừa dối em – Aleksandr Pushkin (Thụy Anh dịch).
Trong mắt Văn Tuyết ánh lên ý cười khoan khoái, cô hỏi: “Vậy nên nhìn thấy cực quang đồng nghĩa với việc trời gần rạng?”
Natasha gật đầu kiên định, “Đúng thế, trời gần sáng, mùa xuân sắp sửa đến rồi.”
Trong lúc hai người đang tán gẫu, Phương Hàn Tẫn đã ôm Phương Xuân Sinh xuống xe.
Anh nói với Văn Tuyết: “Em về phòng trước nhé, anh tính toán chi phí với Natasha đã.”
“Vâng.” Văn Tuyết ôm Phương Xuân Sinh, quấn chặt thằng bé trong chăn, “Em bồng thằng bé về phòng nghỉ ngơi đây. Anh cũng nhớ về sớm, chúng ta còn phải thu dọn hành lý nữa đấy.”
Phương Hàn Tẫn gật đầu, theo sau Natasha về chòi đá.
Căn nhà gỗ vắng tanh đã mấy ngày không ai ở, vừa mở cửa thì một mùi ẩm thấp phả thẳng vào mặt.
Văn Tuyết vừa vào đã bật lò sưởi điện, chờ nhiệt độ trong phòng ấm dần lên mới đặt Xuân Sinh lên giường, sau đó giũ bụi trên chăn, nhẹ nhàng đắp lên người thằng bé.
Mãi tận đêm muộn, Phương Hàn Tẫn mới trở về, có lớp tuyết mỏng đọng trên vai.
Văn Tuyết gà gật trên sofa, nghe được âm thanh rất nhanh đã choàng tỉnh, đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ nhìn Phương Hàn Tẫn.
Đợi tỉnh táo hẳn, cô mới từ tốn đứng dậy vươn vai.
“Sao anh đi lâu thế? Em dọn gần xong đồ đạc của anh rồi, em đi ngủ trước nhé, anh cũng ngủ sớm đi… À nhân tiện, sáng mai mấy giờ thế? 6 giờ có kịp không?”
Cô vừa lải nhải vừa tiến về phía cửa, khi lướt ngang qua Phương Hàn Tẫn cô mới nhận ra anh vẫn đứng yên không hề nhúc nhích.
Văn Tuyết dừng bước, đảo mắt quan sát vẻ mặt Phương Hàn Tẫn, nhanh chóng đưa ra kết luận: Anh có chuyện giấu cô.
Quả nhiên chừng nửa phút sau, anh chủ động gợi chuyện: “Văn Tuyết, bàn với em chuyện này.”
Anh thoáng ngập ngừng, cụp mắt nhìn Văn Tuyết, vẻ mặt khẩn khoản: “Đêm nay em có muốn ngủ ở đây không?”
“…” Má Văn Tuyết phớt đỏ, ấp úng thỏ thẻ, “Ơ… chuyện này, có được không ạ? Lỡ Xuân Sinh tỉnh thì sao? À ừm, mai còn phải dậy sớm…”
Phương Hàn Tẫn cười cong cong vành mắt, anh đưa tay vờ vĩnh thề thốt: “Anh hứa đêm nay anh không làm gì cả. Em ngủ trong phòng với Xuân Sinh đi, còn anh ngủ ở sofa.”
“… Ơ?” Văn Tuyết không rõ anh nói vậy để làm gì.
Không hiểu sao tận sâu đáy lòng cô trào dâng chút mất mát.
Phương Hàn Tẫn giải thích: “Em nghe anh nói đã, sáng mai anh muốn ra ngoài làm chút việc, sợ Xuân Sinh tỉnh không thấy anh sẽ lo lắng…”
“Anh từ từ!” Văn Tuyết nhíu mày ngắt lời anh, “Sáng mai? Mấy giờ? Không trễ chuyến bay chứ?”
“Khoảng 5 giờ.” Phương Hàn Tẫn ôm vai Văn Tuyết, hơi cúi người ngang với tầm mắt cô, “Anh không chắc phải đi bao lâu nên hai người cứ đi thẳng đến sân bay. Anh vừa dặn Natasha rồi, cô ấy sẽ đưa em đi. Bao giờ anh xong việc anh sẽ đến đó gặp em.”
Văn Tuyết tức giận: “Không phải, Phương Hàn Tẫn, chuyện gì gấp đến mức phải đi ngay thời điểm nước sôi lửa bỏng thế này? Lỡ như không lên kịp chuyến bay thì làm sao đây?”
Phương Hàn Tẫn vẫn nhìn cô chăm chú, đôi mắt bình tĩnh không chút dao động, “Vậy hai chị em cứ đến Moscow trước. Anh đã gọi cho Trần Giai Hòa rồi, em ấy sẽ ra sân bay đón hai người.”
Văn Tuyết: …
Vậy nên có khả năng anh sẽ không kịp giờ bay? Anh đã lên kế hoạch hẳn hoi cho chuyện này rồi ư?
Văn Tuyết phồng má, lườm nguýt Phương Hàn Tẫn, thái độ nghiêm túc, “Phương Hàn Tẫn, nói thật em biết, rốt cuộc anh muốn đi đâu làm gì?”
Phương Hàn Tẫn quay đi, tránh ánh mắt tìm tòi của cô.
Sau một lúc lặng thinh, anh đành mỉm cười bất lực: “Anh đã nghĩ đủ mọi lý do, chẳng hạn như đi sửa xe, giúp bạn bè mua sắm, mua thuốc nhập khẩu và vài cái cớ khác nữa. Nhưng ngay tại thời điểm này, anh không muốn nói thế với em. Văn Tuyết, anh không muốn lừa em. Anh sẽ nói em nghe mọi thứ, chỉ là không phải bây giờ.”
Văn Tuyết cau mày, rõ ràng cô không tin, “Vậy thì bao giờ?”
Phương Hàn Tẫn suy tư, đưa ra một đáp án chắc chắn: “Đợi mai đến Moscow nhé.”
Văn Tuyết mãi không nói gì, nhưng cơ mặt đã thả lỏng hơn.
Qua thật lâu cô mới khẽ hừ lạnh, bỏ lại một câu “Anh không thích nói thì thôi” rồi quay lưng vào phòng ngủ.5 giờ sáng, đồng hồ báo thức ở đầu giường reo. Âm thanh rất nhỏ nhưng Văn Tuyết gần như đã tỉnh dậy ngay.
Cô rón rén xuống giường khoác quần áo, kiểm tra Phương Xuân Sinh. Thằng bé ngủ rất ngon, không hề bị tiếng chuông báo thức làm phiền. Làm trẻ con thích thật, vô lo vô ưu, chỉ cần ngả đầu là ngủ, không bao giờ phải lo lắng về ngày mai.
Văn Tuyết đẩy nhẹ cửa phòng, bật đèn lên.
Dưới ánh đèn mờ, trong phòng khách không một bóng người.
Chỉ có vết lõm trên sofa chứng minh đêm qua Phương Hàn Tẫn đã ngủ ở đây.
Ngoài cửa sổ, sắc trời vẫn tối đen như mực, ánh đèn soi rọi trên nền tuyết trống trải, Văn Tuyết cũng không còn thấy chiếc việt dã Phương Hàn Tẫn thuê đâu nữa.
Cô ngồi trên sofa, cảm thấy mệt mỏi rã rời.
Chắc là anh đoán được cô sẽ rời giường tiễn mình nên cố ý dậy sớm, bảo 5 giờ đi nhưng sợ là anh đã rời đi lâu rồi.
Đàn ông là những kẻ bịp bợm, cứ mở miệng là buông lời dối trá.
Cái gì mà “không muốn lừa dối em”, nói chân thành tha thiết đến mức ấy, suýt chút nữa cô cũng tin sái cổ luôn rồi!
Văn Tuyết bật dậy rót cho mình một cốc nước đá, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Đợi cơn giận nguôi ngoai, lòng cô lại bắt đầu dấy nỗi sầu lo.
Hẳn việc phải gấp và trọng yếu lắm mới khiến anh bất chấp tất cả như vậy.
Chẳng biết có nguy hiểm gì không…
Văn Tuyết siết chặt cốc nước, hít sâu, muốn trấn áp trái tim đang đập loạn.
Đương lúc tâm trí rối bời, cô nghĩ đến rất nhiều chuyện, chuyện tốt, chuyện xấu, quá khứ lẫn tương lai… Hình ảnh cuối cùng đọng lại là dải cực quang rực rỡ tráng lệ ngày ấy.
Lỡ như…
Cô hốt hoảng nghĩ, nếu như cực quang thật sự là Bồ Tát hiển linh thì xin Người nhất định phải phù hộ Phương Hàn Tẫn bình an.Năm giờ sáng, bóng đêm còn chưa phai, một chiếc xe độc hành trên con đường đầy tuyết, đèn đường mờ ảo tạo thành từng quả cầu ánh sáng lan đến cuối tầm mắt.
Phương Hàn Tẫn đang lái xe thì chợt nhớ đến lần đầu anh nhập từ “Murmansk” trên thanh tìm kiếm, đọc được một đoạn văn…
“Liệu thế giới này có điểm cuối không?”
“Có, nơi ấy nằm ở vùng Đông Bắc của Nga, cửa ra Bắc Băng Dương, cảng vĩnh viễn không đóng băng – Murmansk.”
“Nó giống như vùng đất không người bị thế giới lãng quên.”
Khi đó anh và Văn Tuyết còn đang trên chuyến tàu kia, uống bia, tâm sự, lời nói nửa thật nửa giả, cất giấu bí mật sâu thẳm trong lòng, không biết kết thúc chuyến hành trình này tại nơi nao.
Giờ đây anh đã biết.
Hơn nửa tiếng sau, chiếc xe chậm rãi tiến vào cảng.
Đây là cơ sở đánh bắt cá lớn nhất ở Nga. Vô số thuyền cập bến ở bờ biển dài, phóng mắt nhìn quanh là màn đêm rộng bao la, giống như con dã thú khổng lồ đang ngủ đông trong bóng tối.
Phương Hàn Tẫn đậu xe phía sau một nhà kho bỏ hoang, sau đó vòng ra cốp xe lấy một vali hành lý cao bằng nửa người.
Tuyết vẫn còn đọng trên nắp vali.
Phương Hàn Tẫn đội mũ choàng áo lông, cúi đầu châm thuốc, đồng thời nhanh chóng lia mắt nhìn xung quanh.
Sau khi nhận thấy không có ai bám đuôi, anh mới rít mạnh mấy hơi, dưới tác động của nicotine, trái tim đập rộn từ từ bình tĩnh lại, đầu óc càng thêm nhạy bén tỉnh táo.
Anh đóng cốp, bước nhanh về bến tàu.
Gió Bắc Băng Dương thổi đến lạnh mướt, thậm chí còn lẫn mùi tanh nồng ẩm ướt.
Trong tiếng thét gào, thỉnh thoảng có thể nghe thấy boong tàu kêu cót két, có lẽ ngư dân nơi đây đã dậy rồi, tia sáng ấm áp dần ló ra khỏi ô cửa sổ trên đôi ba con thuyền.
Phương Hàn Tẫn nhẹ nhàng cất bước, trông anh như linh hồn du đãng qua mặt tối của những con tàu khổng lồ, sau đó dừng chân trước một gian nhà trệt.
Đây là phòng trực của bến.
Dưới ánh đèn tờ mờ, anh nhìn thấy một bóng người đang nằm trên giường, kéo theo đó là tiếng ngáy cùng lồng ngực đang lên xuống đều đặn.
Phương Hàn Tẫn gõ nhẹ ba cái lên cửa sổ thuỷ tinh.
Bóng người trên giường khẽ cựa mình.
Ước chừng nửa phút sau, cửa phòng trực bật mở, một người đàn ông đầu hói miệng ngáp ngắn ngáp dài, ngoắc tay với Phương Hàn Tẫn.
Phương Hàn Tẫn bước vào liền trở tay đóng cửa lại, thấp giọng hỏi một câu bằng tiếng Nga: “Thuyền đã sẵn sàng chưa?”
Người đàn ông hói đầu lười nhác đáp, “Rồi. Chuẩn bị tiền xong cả rồi chứ?”
Phương Hàn Tẫn rút hai xấp tiền Rúp ra đưa cho người đàn ông.
Đương lúc ông ta cúi đầu đếm tiền, Phương Hàn Tẫn lại hỏi: “Hôm qua có ai đến đây thăm hỏi về tôi không?”
“Có.” Người đàn ông ngừng đếm, nghĩ ngợi một lát rồi bổ sung: “Một trong số đó cũng có người nhìn giống anh, là dân Châu Á.”
“Ông nói thế nào?”
“Anh dặn sao thì tôi nói vậy.”
Người đàn ông hói đầu kiểm kê tiền xong bèn nở nụ cười hài lòng. Ông ta kéo hộc bàn ra nhét tiền vào, sau đó với tay lấy một chiếc áo khoác thật dày, hất cằm ra hiệu cho Phương Hàn Tẫn: “Đi theo tôi.”
Rời cửa, người đàn ông nhìn khắp xung quanh, chỉ thấy một mảnh trống hoác, ông ta nhìn Phương Hàn Tẫn, nghi ngờ hỏi: “Chỉ có mình anh thôi à? Không phải hôm qua bảo hai người ư?”
“À còn một người, ở đây này.” Phương Hàn Tẫn nhếch mép, vỗ vali hành lý màu đen.
Người đàn ông sửng sốt, vẻ ngờ vực trong mắt càng thêm đậm, nhưng quy tắc của họ là nhận tiền làm việc, chuyện gì không nên hỏi thì tuyệt đối không tò mò.
Ông ta nhún vai, tiếp tục đi đến bến.
Phương Hàn Tẫn theo sát sau ông ta, ngang qua một chiếc cầu phao lắc lư, đặt chân lên thuyền đánh cá.
Con thuyền không lớn lắm, vỏ thuyền xám bạc phản chiếu sắc lạnh. Trên boong tàu bốc mùi tanh tưởi, ngay mũi thuyền lắp một chiếc đèn công suất lớn, ánh sáng rọi hết thảy không thể che giấu được thứ gì.
Đợi một lúc, một người cao gầy trẻ tuổi bước ra khỏi khoang thuyền, cảnh giác đánh giá Phương Hàn Tẫn từ trên xuống dưới, sau đó mới quay sang hỏi người đàn ông hói, “Lấy tiền chưa?”
Tiền, lại là tiền.
Bấy giờ Phương Hàn Tẫn mới nhớ lúc trước gọi điện với Trần Giai Hòa, cô đã nói một câu: “Ở đây chỉ cần có tiền là chuyện gì cũng làm được.”
Kỳ thật đâu phải chỉ ở Nga mới thế.
Tiền là giấy thông hành trên khắp thế gian.
Đến khi hai người kia trao đổi xong, người đàn ông hói liền xuống thuyền, còn Phương Hàn Tẫn nối gót theo chàng trai trẻ, chui vào trong khoang.
Đợi thêm mười phút, tiếng động cơ gầm rú, thuyền đánh cá chầm chậm rời cảng.
Xuyên qua cửa sổ, Phương Hàn Tẫn nhìn thấy khoảng trời giăng đầy sương mù, đường bờ biển xa dần, chẳng mấy chốc đã khuất dạng.
Anh quay đầu nhìn về phía trước, màn đêm ảm đạm phủ lấy biển băng xanh, trời đất chỉ còn lại một mảnh tiêu điều.
Không biết qua bao lâu, tiếng động cơ nhỏ dần, càng lúc càng nhẹ đến tận khi tắt máy hoàn toàn.
Thuyền đánh cá lẳng lặng dừng trên mặt biển, giờ này phút này, vạn vật như chìm vào thinh không.
Một chiếc ca nô chậm rãi hạ xuống từ boong tàu, phút chốc rơi xuống biển.
Phương Hàn Tẫn lên ca nô, ngồi xuống ghế lái, sau đó mới mở vali hành lý màu đen ra.
Bên trong là một khuôn mặt tái nhợt, đường nét được vẽ hết sức vụng về, nam không ra nam nữ không ra nữ, trông đến là quái dị.
Đây là ma-nơ-canh nhựa đêm qua anh mượn ở chỗ Natasha – ngài “Pushkin” dấu yêu của cô nàng. Để trông giống thật hơn, Natasha còn khuyến mãi thêm cho anh bộ tóc giả, rất giống với kiểu tóc của Văn Tuyết.
Phương Hàn Tẫn bật nụ cười mỉa, lấy con búp bê nhựa khỏi túi xách, khoác cho nó áo lông của Văn Tuyết, sau đó đội mũ, đặt con búp bê vào ghế phụ, thắt dây an toàn.
Thoạt nhìn thì đúng là giống Văn Tuyết đến bảy tám phần.
Nếu chỉ tính riêng bóng lưng thôi thì đã không phân được thật giả.
Hy vọng có thể lừa được Tôn Hách Minh.
Chuẩn bị xong hết thảy, Phương Hàn Tẫn ngẩng đầu ra hiệu OK với chàng trai trên boong tàu, sau đó kéo động cơ.
Tốc độ của anh rất chậm, một mặt để quen dần với thao tác, còn lại là nhằm dẫn cá mắc câu.
Ca nô đi vòng quanh thuyền đánh cá rồi sau đó lái ra xa dần.
Phương Hàn Tẫn đưa mắt nhìn “Pushkin” bên cạnh – vì được dây an toàn “trói” nên nó ngồi rất thẳng thớm, áo lông vũ bị thổi phồng, mái tóc dày bay loạn trong gió. Hình ảnh này đúng là vừa lãng mạn vừa đáng sợ.
Hôm qua, Phương Hàn Tẫn vô tình đụng độ tay thám tử do Tôn Hách Minh thuê, sau đó đuổi theo gã đến hẻm nhỏ cạnh bệnh viện.
Dưới sự uy hiếp vũ lực và cám dỗ của đồng tiền, tay thám tử không có chút đạo đức nghề nghiệp nào đã nhanh chóng đầu hàng, theo chân anh đến bến cảng, giả vờ chụp một bộ ảnh theo như hướng dẫn của anh.
Trong ảnh, Phương Hàn Tẫn đứng bên ngoài, trò chuyện với một người đàn ông hói đầu. Hai người vừa kề vai ghé tai thì thầm, thi thoảng còn vụng trộm nhìn quanh, vẻ mặt thần thần bí bí.
Quan trọng hơn cả, trong tấm ảnh cuối cùng, Phương Hàn Tẫn còn nhét một xấp tiền vào tay người đàn ông kia.
Rõ ràng họ đã đạt được thỏa thuận nào đó.
Phương Hàn Tẫn có thể chắc nịch rằng với dục vọng khống chế bệnh hoạn của Tôn Hách Minh thì sau khi có được những tấm hình này, hắn nhất định sẽ bằng mọi giá hỏi tường tận nội dung cuộc giao dịch.
Nếu như mọi chuyện tiến hành theo đúng kế hoạch, vậy thông tin Tôn Hách Minh biết được sẽ như sau…
Rạng sáng mai, Phương Hàn Tẫn và Văn Tuyết sẽ lẻn đến Na Uy.
Lộ trình cụ thể là, hai người sẽ lên một chiếc thuyền đánh cá thông thường nhằm tránh cảnh sát biển tuần tra, sau đó chuyển sang ca nô để nhập vào những chiếc thuyền nhập cư trái phép trên vùng biển quốc tế.
Không phải tự dưng mà Phương Hàn Tẫn nảy ra sáng kiến này. Thực tế, kể từ khi đường bờ biển Murmansk nối liền với Na Uy, một bộ phận người Đông Âu đã nhập cư trái phép vào Bắc Âu thông qua đường dây này suốt nhiều thập kỷ.
Hôm qua, Phương Hàn Tẫn tìm được người quản lý tàu thuyền kia, vốn chỉ định chụp vài tấm ảnh, sau đó thuê một chiếc ca nô.
Dè đâu sau khi trò chuyện đôi câu, vị quản lý kia đột nhiên hạ giọng, kín đáo ám chỉ, muốn đến Bắc Âu không, một vé mười vạn Rúp.
Phương Hàn Tẫn ngạc nhiên, rất nhanh đã thấu hiểu một điều.
Quả nhiên, tiền chính là giấy thông hành trên toàn thế giới.
Vậy nên anh dùng hai mươi vạn Rúp đổi lấy một mồi câu. Còn bây giờ, chỉ cần ngồi đợi con cá lớn Tôn Hách Minh ngoan ngoãn cắn câu mà thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]