Văn Tuyết ngồi xuống tháo dây thừng của bầy Husky, tiếp đó vỗ lưng con đầu đàn, chỉ vào dấu chân phía trước.
Nó ngẩn ra nhìn cô, không nhúc nhích.
Văn Tuyết siết cương của nó, đứng dậy bước xuống dốc, chưa được mấy bước thì sợi dây bỗng dưng bị kéo căng.
Nhìn lại, bốn cái chân chó như bị đóng đinh một chỗ, cụp đuôi, lưng cong như cây cung như thể đã nhận ra được ý định của cô.
Văn Tuyết kéo mạnh mấy lần chỉ đành hết cách, con chó này rất cố chấp, quyết không theo cô.
Những con còn lại cũng nằm rạp trên đất rên ư ử.
Sau một lúc giằng co, Văn Tuyết dứt khoát buông dây cương, xoay người xuống sườn núi.
Cô hiểu rõ khả năng dự báo nguy hiểm của động vật trội hơn hẳn con người, cô cũng biết nếu mình bước tiếp thì chuyện gì sẽ xảy ra.
Chiến dịch giải cứu chỉ mới bắt đầu, cô không muốn tiêu tốn quá nhiều sức lực để đối phó với đàn chó.
Đoạn này rất ít người lui tới, tuyết dày hơn nhiều so với trên đỉnh núi, Văn Tuyết càng bước xuống sâu thì đường lại càng khó đi, khi xuống tới chân dốc, đầu gối của Văn Tuyết đã bầm tím.
Khu rừng Đen huyền thoại sừng sững trước mắt, cổ kính và im lặng đến đáng sợ.
Văn Tuyết hoảng hốt nghĩ, tất thảy tựa như số mệnh đã định sẵn vậy, không thể trốn tránh mãi được.
Rõ ràng cô đã từ bỏ ý định tìm kiếm cánh rừng rậm này, quyết tâm phải sống thật tốt, nhưng vận mệnh vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-tau-trong-suong-mu/3675256/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.