Natasha bước vào nhà thay trang phục, khi cô nàng bước ra thì các du khách gần như đã sửa soạn xong xuôi. Cô nàng kiểm tra quân số, tiếp đó mới dẫn họ ra ngoài cuốc bộ lên núi thông qua khu rừng đằng sau chòi đá.
Hôm nay khá mát trời, mây mù tản bớt, gió ngừng thổi, một vài ngôi sao mờ ảo trên bầu trời đêm thăm thẳm.
Văn Tuyết thầm nghĩ có lẽ rất nhanh thôi là có thể ngắm cực quang được rồi, không nhịn được hồ hởi hẳn, chạy mấy bước bắt kịp Natasha, “Bây giờ cấp độ của cực quang bao nhiêu rồi?”
“3.5 đấy, khả năng cao có thể nhìn thấy cực quang.”
Viên Viện đứng bên không ngừng lầm bầm: “Hôm qua cô cũng nói thế, kết quả chúng tôi chờ cả đêm cũng không thấy gì hết.”
Natasha nhún vai, “Vậy chờ đến tối nay xem sao. Muốn ngắm cực quang ngoài suy xét vị trí địa lý, thời tiết, môi trường ra thì còn cần chút may mắn nữa.”
“Aizz, đành vậy chứ biết sao giờ.”
Phương Hàn Tẫn đến bên cạnh Văn Tuyết cọ vào tay cô, nhẹ giọng hỏi: “Sau khi thấy cực quang xong em tính làm gì?”
“Em tính ở đây vài ngày nữa, sau đó…” Văn Tuyết suy nghĩ một chút, “Sau đó trở về.”
Phương Hàn nhướng mày, “Về nước?”
“Không thì đi đâu bây giờ?” Văn Tuyết quay sang nhìn anh, ánh mắt trong trẻo thông thấu, “Không thể cứ trốn tránh cả đời được. Đã chọn sống sót thì phải đi giải quyết những chuyện rắc rối đó.”
“Em đã suy nghĩ thấu đáo rồi nhỉ.”
“Em vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-tau-trong-suong-mu/3675254/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.