Văn Tuyết vùi đầu vào cổ Phương Hàn Tẫn không nói gì, bả vai run rẩy, nước mắt nóng hổi thấm ướt cổ áo anh.
Một lúc sau, trước ngực truyền đến từng đợt rung động khe khẽ, cô nghe thấy âm thanh Phương Hàn Tẫn trên đỉnh đầu: “Văn Tuyết, anh không biết cách dỗ người khác, anh chỉ nghĩ câu chuyện của anh sẽ khiến em vui hơn, không ngờ nó lại làm em buồn… Lỗi của anh, đừng khóc nữa được không?”
Văn Tuyết vẫn nức nở, giọng điệu rầu rĩ: “Chỉ là em cảm thấy ông trời đối xử quá tàn nhẫn với anh. Có rồi mất đi còn đau khổ hơn chưa từng có được. Anh đã mất bố mẹ, bây giờ cả ngôi trường đại học anh vất vả lắm mới thi vào, cũng trở về số 0…”
Phương Hàn Tẫn cười cay đắng, “Không cần cảm thấy đau khổ thay anh đâu, hồi đó anh phải chịu nhiều chuyện tệ hơn nhiều, so ra thì bị đuổi học vẫn chưa là gì.”
Văn Tuyết ngước đôi mắt đã sưng mọng vì khóc, ngạc nhiên nhìn vào trái cổ anh, “Anh không thấy ấm ức sao?”
“Nói thật lúc đầu anh cũng không cam lòng, nhưng sau đó anh hiểu ra một điều.” Phương Hàn Tẫn thở dài, “Anh đã làm sai, mà làm sai thì phải chấp nhận chịu phạt.”
Văn Tuyết thút tha thút thít: “Cho dù tự ý bán thuốc là vi phạm pháp luật nhưng tại sao chỉ phạt mình anh? Tên Kumar và nhóm người phía sau cậu ta, tại sao họ vẫn sống nhởn nhơ vậy chứ?”
“Khi đó anh cũng nói với lãnh đạo nhà trường như vậy, anh còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-tau-trong-suong-mu/3675252/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.