Trên đường về tuyết rơi dày, những đoá hoa tuyết tựa lông ngỗng lắc lư trên không trung rồi đáp xuống vai Phương Hàn Tẫn. Anh xách hai túi nguyên liệu đồ ăn lớn, bước đi rất chậm, thỉnh thoảng ngước nhìn lên làn tuyết.
“E hèm —”
Anh hắng giọng làm bộ nghiêm túc.
Văn Tuyết ngoái lại nhìn, “Sao đấy?”
Phương Hàn Tẫn cong khuỷu tay thành góc chín mươi độ, “Nếu em sợ ngã thì có thể khoác tay anh này.”
“Cám ơn.” Văn Tuyết cười tít mắt, song vẫn nhét tay vào túi áo khoác, “Em không sợ. Giày của em là giày chống trơn trượt mà.”
Phương Hàn Tẫn hơi xấu hổ, im lặng mất mấy giây, “… Nhưng mà anh sợ.”
Văn Tuyết bật cười, ôm lấy tay anh, trêu ghẹo: “Nếu cơ thể không tốt thì cứ nói em, chú Phương ơi là chú Phương, tấm thân già của anh mà ngã xuống thì làm sao mà chịu nổi!”
Phương Hàn Tẫn hơi cúi đầu, dán môi sát tai cô, oán giận nói thầm: “Cơ thể có tốt hay không à, buổi tối em sẽ biết.”
Khí nóng xộc thẳng vào tai, Văn Tuyết bỗng dưng đỏ mặt, quay phắt đi làm như không nghe thấy.
Trở về homestay, Văn Tuyết sắp xếp lại nguyên liệu nấu ăn trong bếp, Phương Hàn Tẫn vào phòng ngủ gọi Phương Xuân Sinh dậy, giúp cậu bé mặc quần áo.
Khi họ ra ngoài, Văn Tuyết đã mang tạp dề, tóc buộc lỏng lẻo, vài sợi tóc con rủ xuống, toàn thân toát vẻ biếng nhác tuỳ ý.
Phương Hàn Tẫn bước tới ôm lấy em cô từ phía sau, lực trên tay lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-tau-trong-suong-mu/2912475/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.