Văn Tuyết từng nghe một câu: trong suốt giai đoạn trưởng thành, ai rồi cũng trải qua thời kỳ nổi loạn.
Bản chất của thời kỳ nổi loạn là ý thức vùng dậy, thoát khỏi sự dựa dẫm vào cha mẹ và hướng tới thế giới độc lập thuộc về riêng bạn.
Khi ấy Văn Tuyết còn thấy lạ, hình như cô chưa từng trải qua tuổi nổi loạn bao giờ.
Cho đến nay cô vẫn luôn ngoan ngoãn, ngoan đến mức chỉ biết thỏa mãn kỳ vọng của bố mẹ mà quên đi khát khao thẳm sâu trong lòng mình.
Trong suốt hơn hai mươi năm cuộc đời, cô đã từng nếm thử hương vị của sự nổi loạn. Có lẽ khi ấy bản ngã trong lòng đang chộn rộn, để cô gom hết dũng khí vươn chân thăm dò thế giới rộng lớn ngoài kia.
Nhưng chuyện như thế cũng chỉ xảy ra đúng ba lần.
Kết quả vẫn chỉ có một – ba lần chệch bánh của cô đã “được” bố mẹ kịp thời uốn nắn.
Lần đầu là vào lúc đăng ký nguyện vọng đại học, cô chọn học ở một trường ngoại tỉnh. Sau khi bị bố mẹ phát hiện ra, họ đã tìm đến hiệu trưởng trường cô chỉ để đòi lại đơn đăng ký, ép cô phải điền vào một trường sư phạm trong tỉnh.
Văn Tuyết điêu đứng, tay siết chặt tờ đơn đăng ký nguyện vọng, lưng cứng như khúc gỗ.
Đầu tiên họ tận tình khuyên bảo cô: con gái học sư phạm có thể tìm được công việc ngon lành, đi xem mắt cũng có lợi thế. Chỉ cần ở lại tỉnh là được, chạy xa như vậy lấy ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-tau-trong-suong-mu/2912452/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.