Màn đêm bao phủ đồng bằng Siberia, bông tuyết tung bay khắp trời, đậu vào cửa sổ rồi tan nhanh thành bọt nước, chậm rãi trượt dài trên ô kính.
Gần nửa đêm, xe lửa dừng tại một nhà ga nhỏ không rõ tên.
Phóng mắt ra ngoài cửa sổ, tuyết phủ khắp sân ga, xung quanh không có lấy một bóng người ngoại trừ mấy băng ghế dài trơ trọi đầy nhẵn tuyết.
Phương Hàn Tẫn không muốn xuống tàu nhưng dè đâu Phương Xuân Sinh vừa thấy tuyết đã phấn khích đến độ đứng ngồi không yên. Cậu bé ngước đầu chỉ tay ra ngoài, mặt đầy chờ mong nhìn về phía Phương Hàn Tẫn. Phương Hàn Tẫn nhìn sang Văn Tuyết hỏi ý kiến cô: “Muốn nhập bọn không?”
“Được thôi.” Văn Tuyết bò xuống giường. Cũng mấy năm rồi cô chưa nhìn thấy trận tuyết nào lớn đến vậy.
Phương Hàn Tẫn ngồi xuống mặc áo lông cho Phương Xuân Sinh, quấn chặt khăn quàng cổ, đội mũ lông, bọc kín cả người chỉ lộ ra mỗi đôi mắt.
Nhác thấy Văn Tuyết chỉ mặc độc bộ áo lông vũ, anh nhíu mày nhắc nhở: “Bên ngoài âm hai mươi độ, cậu nên mặc dày một chút.”
Văn Tuyết không lưu tâm: “Không sao, dầu gì cũng chỉ xuống một tẹo thôi mà.”
Vừa xuống tàu, gió lạnh bọc bông tuyết tạt thẳng vào mặt. Văn Tuyết giật mình, cảm giác đến cả hô hấp cũng bị đông cứng.
Phương Xuân Sinh sải đôi chân ngắn cũn giẫm xuống hố tuyết, lại vóc một nắm tuyết tung lên trời. Các hạt tuyết bay tứ tung, rơi xuống đập vào người cậu bé phát ra tiếng lách tách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-tau-trong-suong-mu/2912444/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.