Chiếc Mercedes đậu trong bóng đêm trong suốt, xa xa có một chiếc đèn đường cao cao, rọi sáng đường nét thân xe.
Trong xe rất yên tĩnh.
Hà Chí Bân thả lỏng nghiêng người dựa vào ghế, một chùm tóc trước trán rũ xuống đỉnh mày. Ánh sáng trắng yếu ớt của bảng đồng hồ hắt ra chiếu sáng gương mặt anh, ánh mắt anh ngây ra, không biết đang nhìn gì.
Lòng bàn tay phải đang nghịch một chiếc bật lửa mạ bạc, anh cũng không châm thuốc, chỉ chầm chậm dùng ngón tay cái bật nắp, đóng lại, bật ra, rồi đóng lại. Âm thanh trong trẻo.
Làm việc và nghỉ ngơi rối loạn, ngày đêm đảo lộn, mấy năm nay, anh thường hay mơ hồ cảm thấy mệt mỏi. Một khi mệt thì chỉ thích ngồi ngây ra trong xe thế này, có lúc ngồi cái là hơn một tiếng.
Giữa chừng, xe đến phía sau nháy đèn pha, nhấn còi. Anh uể oải liếc nhìn gương chiếu hậu. Con đường nhỏ cạnh tòa nhà chật hẹp, xe của anh không đậu sát một bên, chặn gần nửa đường. Nhưng xe phía sau lái cẩn thận một chút, miễn cưỡng cũng qua được.
Xe lại nháy đèn với chiếc Mercedes phía trước, một lát sau rốt cuộc từ bỏ, từ từ điều chỉnh góc độ, chầm chậm vượt qua sát bên anh. Sượt qua nhau, chủ xe rất muốn trừng mắt với người bên trong, nhưng sắc trời đen kịt, cách lớp phim dán kính không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể nhấn ga hậm hực bỏ đi.
Sau khi tiếng xe đi xa, xung quanh còn yên tĩnh hơn vừa rồi.
Nghỉ đủ rồi, Hà Chí Bân ngồi thẳng người, kéo dây an toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-tau-thuy-tinh/89352/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.