“Em biết chị biết,” cô gái nhếch môi, “Trước đây cảm thấy chị làm như vậy là vì yêu em, trong lòng chị, họ vốn dĩ không quan trọng. Sau đó lại cảm thấy hình như không phải như vậy.”
Chung Đình không nói gì, cô xuất thần.
Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu rọi khuôn mặt cô, yên tĩnh lạ thường.
Trong đêm tối, mạch suy nghĩ kéo dài lẳng lặng lên men, cô không biết mình đang nghĩ gì.
“Khi nào chị kết hôn?” Chân Vân hỏi.
“Tuần sau.”
“Nhanh vậy ư, chúc mừng chị… Chị muốn kết hôn với anh ta, em không ngạc nhiên chút nào.” Chân Vân nói, “Anh ta và chúng ta là người cùng một quốc gia, có đúng không?”
Chung Đình yên lặng.
Phương Chân Vân nhắm mắt, nhích lại gần cánh tay cô, đột nhiên thấp giọng nói, “Em xin lỗi.”
“Lần trước đến nhà chị, em nhìn thấy bố mẹ chị, nói những lời không hay. Họ thật sự là người rất tốt.”
Trong phòng khách nhà họ Chung treo một tấm ảnh gia đình rất to, bố mẹ ngồi đằng trước, chị em nhà họ Chung đứng sau lưng họ. Phương Chân Vân ngồi trên chiếc ghế sofa vải bố êm ái, nhìn bức ảnh lớn ấy, ngẩn người rất lâu.
Thật hâm mộ.
Cô mới nhớ ra mình cũng có em trai. Nhưng cả đời cô sẽ không có một tấm ảnh như vậy.
Trên đời có rất nhiều thứ tốt đẹp, chúng rõ ràng ở ngay đó, nhưng điều đáng tiếc là, có người cả đời cũng không cách nào chạm vào được.
Một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve phần tóc trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-tau-thuy-tinh/2030950/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.