Sau khi ngồi trong xe hơn nửa tiếng, Hà Chí Bân nổ máy.
Đèn trong tòa nhà chợt sáng lên. Trong bóng tối, ánh đèn ấm áp lờ mờ hắt ra, rọi sáng hai bóng người đi ra ngoài.
Động tác tay dừng lại, anh ngồi dựa trong xe, mặt không biểu lộ cảm xúc gì, nhìn sang.
Buổi đêm sau khi tuyết rơi yên lặng trống trải, Chung Đình tiễn Phạm Nhất Minh đến bên xe, trùm kín chiếc khăn choàng cashmere màu xanh đen trên người.
Phạm Nhất Minh nói, “Được rồi, không cần tiễn nữa đâu, mau đi về đi.”
“Làm lỡ thời gian cả đêm của anh rồi.”
“Không cần khách sáo, làm tốt buổi biểu diễn này là chuyện của mọi người mà. Mau đi lên đi.”
Để tạo đà, họ chuẩn bị làm một buổi biểu diễn trong kì nghỉ đông.
Chung Đình gật đầu, “Ừm, lái chậm một chút.”
Hai người tạm biệt nhau, Phạm Nhất Minh rời khỏi, cô xoay người lên lầu.
Con đường ẩm ướt, chiếc xe ở xa xa không bật đèn, những đống tuyết đọng chiếu rọi, cô vẫn nhìn thấy rõ. Chiếc xe đen kịt, lẳng lặng đậu bên lề đường, không có chút động tĩnh.
Cơn gió lặng lẽ thổi những giọt nước trên ngọn cây rơi xuống, âm thanh nhỏ vụn. Nhìn thẳng chiếc xe hai giây, Chung Đình đi vào hành lang.
Ánh đèn trong tòa nhà theo tiếng người sáng lên lần nữa, hắt xuống một cách hiu quạnh.
Giây phút đèn tắt, đèn trước của chiếc xe dưới tán cây chợt sáng choang, trong tiếng nổ vang phách lối của động cơ, chiếc xe lao đi.
Hạ tuần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-tau-thuy-tinh/2030937/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.