Sau đó, cảnh sát trưởng Trình đã sắp xếp chỗ ở cho bọn họ. Nhà họ Trình là một toà nhà theo kiến trúc phương Tây, khi đi qua một hành lang ở phía sau, trên bức tường treo rất nhiều ảnh chụp, giống như là ảnh gia đình của nhà cảnh sát trưởng Trình. Ngũ Hạ Cửu chú ý tới một tấm ảnh trong đó—— cảnh sát trưởng Trình ngồi ở ghế trung tâm, hai bên ông ấy có hai người phụ nữ mặc sườn xám. Có hai người đàn ông trẻ tuổi đứng ở phía sau hai người phụ nữ. Một người đàn ông trong đó rõ ràng là Trình Kế Minh, như vậy, người đàn ông còn lại có khả năng là con trai cả của cảnh sát trưởng Trình, Trình Kế Khiêm. Quả nhiên, cậu thấy sở trưởng Lý dừng lại xem ảnh chụp, biểu tình có chút tò mò, cảnh sát trưởng Trình chỉ vào ảnh chụp và giới thiệu: “Đây là vợ cả của tôi, đứng phía sau là ta con trai cả Trình Kế Khiêm.” “Còn đây là vợ thứ hai của tôi, đây là Kế Minh…” “Vợ cả và con trai cả lần lượt qua đời, không bao lâu sau vợ thứ hai cũng mất, tôi chỉ còn lại duy nhất đứa con trai Kế Minh.” Sau khi nói xong, cảnh sát trưởng Trình đau buồn thở dài. Ngũ Hạ Cửu nhìn ảnh chụp rất lâu, trên bức ảnh bà vợ cả vẻ mặt lạnh nhạt như băng như sương, trong ánh mắt dường như cất giấu buồn bực và oán hận, nhìn bộ dáng có vẻ như không nguyện ý chụp ảnh, khóe miệng hơi hạ xuống. Con trai Trình Kế Khiêm đứng phía sau thật ra không giống cảnh sát trưởng Trình, hầu hết khuôn mặt anh ta giống mẹ, dáng vẻ đoan chính, có một chút dáng vẻ học thức, biểu cảm cũng lạnh nhạt không kém. Mà bà vợ hai và con trai Trình Kế Minh rõ ràng là đối lập, khuôn mặt đầy ý cười tạo thành một sự tương phản rõ rệt. Loại này ảnh chụp này nhìn thoáng qua cũng lộ ra rất nhiều vấn đề, vợ hai nói dễ nghe một chút, nhưng thật ra là vợ lẽ. Xem ra cảnh sát trưởng Trình muốn gia đình hạnh phúc, nhưng gia đình lại không hoà thuận. Cô chủ Trang Diệu Linh đã sớm được nha hoàn dìu xuống nghỉ ngơi. Trình Kế Minh lúc sau nói có việc cũng không thấy bóng dáng. Cảnh sát trưởng Trình đã sắp xếp phòng ở sân sau cho bọn họ. Sở trưởng Lý tự nhiên một người một gian phòng, Hoa Nguyệt bị được một nha hoàn dẫn đi, cô ở chung phòng với nha hoàn, chỉ còn lại đội phó và Ngũ Hạ Cửu bảy người. Cảnh sát trưởng Trình nói: “Căn phòng không quá phong phú, nếu đội phó không ngại, anh có thể tạm thời ở trong phòng con trai cả Trình Kế Minh của tôi.” “Về phần bảy anh em cảnh sát còn lại, có hai căn phòng chung một nhà, mỗi phòng có thể được năm đến sau người, mọi người có thể phân chia một chút.” Nói xong, cảnh sát trưởng Trình đặt thức ăn xuống, trước tiên đưa phó đội đi xem phòng, để cho Ngũ Hạ Cửu đám người tự phân phối phòng ở. Jack và lão Cẩu tất nhiên đều muốn ở cùng một chỗ với Chung Nam, Vương Tiểu Minh biết được Chung Nam là hành khách xếp hạng thứ chín, cũng có chút động lòng. Nhưng anh ta hành khách mới nên không dám chen ngang lời nói. Chung Nam xấu hổ cười cười, biểu tình có hơi khó xử. Ngũ Hạ Cửu nói: “Vì để công bằng, chúng ta sẽ rút thăm quyết định, rút được phòng nào chính là phòng đó, không thể có ý kiến, mọi người thấy sao?” Chung Nam liên tục gật đầu: “Được được được.” Giáo sư Đường cười nói: “Chủ ý không tồi, cứ quyết định như vậy đi.” Jack và lão Cẩu hai người nghe vậy, cũng không có ý kiến gì thêm. Ngũ Hạ Cửu đi tìm bảy nhánh cây, ba dài nhánh bốn nhánh ngắn nắm chặt trong tay, ngài V, giáo sư Đường và những người khác rút nhánh cây trước, dư lại chính là của cậu. Dù sao Ngũ Hạ Cửu ở nơi nào, cùng phòng với ai cũng không sao cả. Sáu người rút nhánh cây trong tay cậu theo thứ tự, sau đó Ngũ Hạ Cửu mới mở bàn tay ra. Cuối cùng kết quả ra tới, biểu cảm của mọi người không giống nhau. —— ba nhánh cây dài phân biệt trong tay ngài V, lão Cẩu và Jack, dư lại bốn nhánh cây phân biệt ở trong tay Ngũ Hạ Cửu, giáo sư Đường, Chung Nam và Vương Tiểu Minh. Sau khi Vương Tiểu Minh thấy chính mình ở cùng một phòng với Chung Nam, anh ta thở dài nhẹ nhõm một hơi. Jack hừ một tiếng, cậu ta không cảm thấy có quá nhiều thất vọng, chẳng qua là thấy Chung Nam có thể đứng ở vị trí thứ chín trong bảng xếp hạng hành khách, cậu ta nghĩ trong tay anh ta có dụng cụ lợi hại nào đó. Có một người lợi hại chắn ở phía trước, cậu ta ở Xa Hạ Thế Giới cũng sẽ an toàn hơn. Theo sát Chung Nam, biết đâu lại có thể sống thuận lợi đến ngày cuối cùng. Hiện tại không ở chung một phòng, buổi tối cậu ta phải chú ý hơn một chút. Một lúc sau, Ngũ Hạ Cửu mỗi người đều lần lượt vào phòng. Căn phòng này hẳn là phòng ở cho người làm nhà họ Trình, cửa sổ cũ nát và đơn sơ, nhưng cũng may đệm chăn đều là mới đem tới, sạch sẽ ngăn nắp đặt ở trên giường. Ngũ Hạ Cửu chọn tuỳ ý một vị trí ngồi xuống, đúng lúc này, có một người đi tới bên cạnh cậu, là Chung Nam. Chung Nam muốn ngủ cạnh Ngũ Hạ Cửu. Anh ta thấy Ngũ Hạ Cửu ngẩng đầu xem mình, Chung Nam nở ra một nụ cười xã giao, hỏi: “Tôi, tôi có thể ngủ ở nơi này sao?” Ngũ Hạ Cửu: “... Có thể.” Hỏi kiểu như vậy, xem tôi giống như là một kẻ bắt nạt. Muốn ngủ ở nơi nào tự nhiên đều có thể. Chung Nam cười với Ngũ Hạ Cửu, sau đó anh ta leo lên trên giường ngồi xuống, rồi anh ta lấy từ trong túi ra thứ gì đó và gim trước ngực trái. Ngũ Hạ Cửu tình cờ liếc nhìn nó và sau đó dừng lại. Chung Nam thấy thế vỗ vỗ đồ vật kia, nói: “Đồ vật bình an của tôi, mỗi lần đều phải mang lên.” Ngũ Hạ Cửu: “Gấu trúc?” Thứ được ghim vào quần áo bên ngực trái Chung Nam đúng là một chiếc ghim cài hình gấu trúc, tay nghề sinh động như thật, ngây thơ chất phác, hai móng vuốt còn ôm một cây trúc xanh biếc, con gấu trúc còn lại đang nhắm mắt dựa vào cây trúc ngủ, giống như cục bột béo ngậy và thơm ngon. Giáo sư Đường và Vương Tiểu Minh nghe vậy cũng nhìn lại đây. Chung Nam nói: “Ha ha đáng yêu đi, đây vẫn là một phiên bản giới hạn.” Vương Tiểu Minh gật đầu: “Bảo vật quốc gia, đương nhiên là dễ thương.” Bốn người đều không có đồ vật để sửa sang lại. Chỉ một lát sau, ngài V, Jack và lão Cẩu ba người cũng tới căn phòng này. Jack nói với Vương Tiểu Minh: “Nhà họ Trình rõ ràng đang cất giấu manh mối gì đó, bạn gái của anh hiện tại cùng ở cùng nha hoàn nhà họ Trình, vừa lúc có thể để cô ấy và nha hoàn nhà họ Trình làm tốt quan hệ.” “Im lặng hỏi thăm khoảng thời gian trước đã xảy ra chuyện gì, tốt nhất có thể hỏi ra một chút manh mối.” “Giống như là đại thiếu gia nhà họ Trình, Trình Kế Khiêm bị thiêu chết như thế nào, đại phu nhân và nhị phu nhân chết như thế nào, à đúng rồi, còn có Trang Diệu Linh, có phải hay không bị nhà họ Trình mạnh mẽ mời đến?” “Tôi thấy hình như cô ấy không thích ở lại nơi này, cũng không giống như có tình ý với cậu hai nhà họ Trình.” Vương Tiểu Minh ngơ ngác gật đầu, cảm thấy Jack nói có đạo lý. Khi đang định đứng dậy đi ra ngoài, nghe được lão Cẩu hừ lạnh một tiếng, nói: “Mọi việc đều để cho người khác làm, cậu làm gì? Chỉ là bắt nạt hành khách mới, cảm thấy bọn họ không kinh nghiệm đúng không.” “Tại sao cậu không tự ra ngoài hỏi thăm, phải để một cô gái làm tất cả những việc này.” Vương Tiểu Minh lúc này mới phản ứng lại, sắc mặt đột nhiên có chút khó coi. Jack cũng sầm mặt nói với lão Cẩu: “Tôi cho rằng các cô gái ở bên nhau sẽ nói chuyện phiếm, có thể dễ dàng nói ra một số điều, ai nói à tôi không muốn làm.” “A, nếu là cảm thấy tôi bắt nạt bọn họ, anh đi làm đi.” “Tôi nói lời này, chẳng lẽ không phải cũng là hướng dẫn bọn họ tìm manh mối ở Xa Hạ Thế Giới như thế nào sao, làm giống như anh là người tốt, có thấy dối trá hay không.” Lão Cẩu đột nhiên nổi giận, nhìn về Jack với vẻ mặt u ám. Jack không cam lòng mà trừng trở về. Vương Tiểu Minh có chút không biết phải làm sao. Thấy vậy, giáo sư Đường đứng sang một bên như không liên quan tới mình, anh ta hơi cúi đầu duỗi ngón tay trỏ đẩy mắt kính, trong đôi mắt đen nhánh hiện vẻ kiên nhẫn. Chung Nam: “Mọi, mọi người đừng cãi nhau nữa, có việc gì thì bàn bạc lại.” Anh ta mắc chứng xấu hổ toàn xã hội, thật khó chịu. Đúng lúc này, bởi vì cửa không đóng, chỉ là khép hờ, cho nên đội phó trực tiếp đẩy cửa tiến vào. Thấy bầu không khí trong phòng không đúng, Jack và lão Cẩu trừng mắt với nhau, vẻ mặt vẻ mặt tức giận, anh nhướng mày nói: “Đội một, nên hành động, sở trưởng Lý có nhiệm vụ giao cho mọi người.” Ngũ Hạ Cửu ngẩng đầu nhìn sang. “Buổi tối tuần tra nhà họ Trình?” Lão Cẩu sau khi nghe đội phó nói xong, vẻ mặt không tốt nói. Hoá ra sở trưởng Lý thấy trình độ an ninh của nhà họ Trình không tốt, hơn nữa còn chưa bắt được cương thi nên ông ta đã thương lượng với cảnh sát trưởng Trình —— cho một nhóm người ban đêm cầm súng đi tuần tra ở bên ngoài, đội một anh mang đến thì tuần tra trong nhà họ Trình. Đây vẫn là kết quả cuối cùng của sở trưởng Lý, nói nhóm cảnh sát anh mang đến còn không quen thuộc với Trấn Trang Phủ, đêm nay bọn họ sẽ tuần tra trong nhà họ Trình, đêm mai sẽ đi tuần tra bên ngoài. Bọn họ muốn cố gắng bắt được cương thi càng sớm càng tốt, trả lại sự yên bình cho Trấn Trang Phủ. Đội phó nói: “Chỉ cần bốn người đi tuần tra, những người khác đêm nay nghỉ ngơi, nhưng buổi tối hôm nay tôi mang đội, cho nên các cậu chỉ cần thêm ba người là được.” “Cậu, cậu, còn có cậu, buổi tối hôm nay tuần tra cùng tôi.” Đội phó trực tiếp nâng lên ngón tay chỉ vào người được điểm danh, phân biệt là Ngũ Hạ Cửu, giáo sư Đường và Jack. Lão Cẩu thấy không có mình, âm thầm nhẹ nhàng thở phào. Trước khi đi, đội phó yêu cầu ba người ra sảnh ngoài tập trung sau bữa tối. Vương Tiểu Minh suy nghĩ một lát, vẫn là đi ra ngoài tìm bạn gái Hoa Nguyệt, có đôi khi các cô gái nói chuyện phiếm nói bát quái với nhau, xác thật có thể hỏi thăm một chút tin tức. Ngài V nói với Ngũ Hạ Cửu: “Tối nay cẩn thận một chút.” Ngũ Hạ Cửu trả lời ừm. Ban đêm, trời mới vừa tối, Ngũ Hạ Cửu, giáo sư Đường và Jack ba người đi ra sảnh ngoài. Đội phó đã sớm chờ ở nơi đó, sau khi thấy bọn họ đi vào, anh đứng dậy nói: “Hai người một tổ, tuần tra sân trước.” Ngũ Hạ Cửu hỏi: “Đêm nay chúng ta là đội duy nhất tuần tra sao?” Chỉ có bốn người, nếu như có chuyện gì xảy ra, sẽ không đủ bảo vệ hai người sở trưởng Lý và cảnh sát trưởng Trình. Đội phó giương mắt nói: “Đương nhiên không phải, còn có người làm của nhà họ Trình cũng cùng nhau đi theo tuần tra.” “Chẳng qua bọn họ là sân sau, chờ đến đêm khuya thay ca, mọi người có thể trở về nghỉ ngơi.” Đêm khuya…… Xem ra có chuyện. Giáo sư Đường và Jack một tổ, Ngũ Hạ Cửu và đội phó một tổ. Nhiệm vụ của bọn họ hôm nay là đi lại trong khu vực quy định, cảnh giới, nếu có bất cứ biến động thì sẽ thổi còi treo trên cổ, gọi người. Nơi Ngũ Hạ Cửu tuần tra là sảnh trước và hành lang gần đó. Giáo sư Đường và Jack hai người nơi tuần tra lại là cổng sân trước và khu vườn nhỏ mà bọn họ bước vào. Không cần biết như thế nào, nơi hai người bọn họ tuần tra có chút nguy hiểm, cho nên trước khi Jack đi ra ngoài có biểu tình rất xấu. Ban đêm, hầu hết các nơi trong nhà họ Trình đều tắt lửa, tắt đèn, chỉ để lại cho Ngũ Hạ Cửu một ngọn đèn dầu dùng để thắp sáng. Đội phó tuần tra sảnh ngoài, Ngũ Hạ Cửu là đi tuần tra hành lang.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]