Chương trước
Chương sau
Sau khi nhảy xuống, Ngũ Hạ Cửu dẫn ba người họ rời xa bức tường bên ngoài chùa Vạn Cổ, mới kể lại tình huống vừa mới nhìn thấy.
“Cái gì?! Cậu nói là trong, trong chùa có người? Không, đến cuối cùng là người hay quỷ…”
Giọng nói của Mễ Thái càng ngày càng nhỏ, cuối cùng run lẩy bẩy.
Chùa Vạn Cổ này bỏ hoang đã lâu, người già bên trong làng đều không muốn nhắc tới, ai sẽ đến đây chứ, thậm chí ngay cả khi chùa Vạn Cổ đã khóa kín?!
Không phải là người, chẳng lẽ là quỷ?
“Hay là, hay là chúng ta đi thôi.”
Giờ phút này tâm tình của Mễ Thái mong manh dễ vỡ, tiếng nói run rẩy.
A Miêu ngập ngừng nói:
“Quan chủ, cậu nhìn rõ ràng… hình dạng thứ kia không?”
Ngũ Hạ Cửu lắc đầu:
“Không, ‘hắn’ quá nhanh, gần như chỉ trong tích tắc đã biến mắt không thấy tăm hơi, nơi đó quá tối, ngay cả thân hình tròn méo ra sao tôi cũng không thấy rõ.”
“Về phần là người hay quỷ… Có thể là người.”
“Tại sao?”
Nghe đến là người, Mễ Thái hơi thả lỏng, không nhịn được hỏi:
"Cậu thấy cái bóng của người đó à?”
Ngũ Hạ Cửu:
“ ‘Hắn’ ở trong bóng tối, làm sao có bóng cho tôi nhìn, chẳng qua là cảm giác của tôi thôi, tôi đoán là người.”
Ngoại trừ lúc ban đầu cậu bị bất ngờ giật mình, Ngũ Hạ Cửu không cảm nhận được bóng đen kia có ác ý gì, ngược lại là…
Mễ Thái cắt ngang lời suy tư của Ngũ Hạ Cửu
“Không cần biết là người hay quỷ, chỉ cần xuất hiện ở một ngôi chùa hoang tàn đã khủng bố lắm rồi.”
“Huống chi ông lão kia đã nói đây là một ngôi chùa quỷ.”
“Nếu thật sự có cái gì đó không sạch sẽ, lúc đó chúng ta trốn cũng không kịp, vẫn thôi đừng đi vào nữa.”
Tuy rằng có thể đêm nay cậu ta sẽ chết, nhưng cũng không muốn chết ngay bây giờ…
A Miêu:
“Hơn nữa chúng ta cũng không biết tìm chìa khóa cổng ở đâu.”
Lý Thiên Thiên gật đầu, cô cũng có suy nghĩ như vậy.
Cái chết thảm thiết của Bình An quả thực đã làm họ sợ hãi.
Cái chết quỷ dị chỉ còn lại tấm da kia, cũng không biết trước khi chết gặp pải chuyện đáng sợ gì, mà cố tình ‘người bên gối’ cùng phòng lại không biết gì cả.
Tự mình cảm nhận qua cái chết mới biết sự sợ hãi trong đó, mà điều đó cũng không khiến người ta dũng cảm hơn.
Ai cũng biết càng đến gần trung tâm cơn lốc thì càng nguy hiểm.
Nếu Xa Hạ Thế Giới quy định chỉ cần sống sót đến ngày cuối cùng liền có thể nhận được vé tàu rời đi, thì tạm thời chẳng cần quan tâm đến vé tàu loại nào, thười gian sống dài hay ngắn.
Nói chúng, bây giờ bọn họ chỉ muốn tìm cách đảm bảo mạng sống an toàn.
Đây là một loại từ chối không có trật tự và giới hạn, nói đơn giản là có tâm lý trốn tránh.
Ngũ Hạ Cửu hiểu rõ suy nghĩ của bọn họ.
Nhưng cậu là người có chí tiến thủ, biết khó nhưng vẫn bước tiếp, càng có nhiều tính khiêu chiến mới càng khiến người ta mong đợi.
Huống chi, chờ cậu trở về hiện thực gặp lại ông nội, còn có quá nhiều điểm đáng nghi và không cam tâm chờ lời giải, thời gian một tuần lễ ngắn ngủi trên cơ bản là không đủ.
Vì thế, Ngũ Hạ Cửu nói:
“Trong chùa Vạn Cổ chắc chắn giấu manh mối then chốt.”
“Các cậu cũng đạt được nhiệm vụ thu thập tin tức liên quan đến "chuyện cũ của sư thầy’, nó có quan hệ mật thiết đến chùa Vạn Cổ, muốn tìm hiểu rõ ràng, nhất định phải lẻn vào bên trong chùa tìm đầu mối.”
“Biết rõ xâm nhập vào trong có lẽ sẽ chết, thế nhưng ngơ ngơ ngác ngác cũng đâu đảm bảo được sẽ sống đến ngày cuối cùng, ai có thể đảm bảo một chuyện gì đó an toàn một trăm phần trăm…”
“Nếu như các cậu…”
Thật ra cậu có thể hành động một mình.
“Cậu nói đúng, Quan chủ, không thể gặp một chút khó khăn đã lùi bước được."”
A Miêu nắm tay nói:
“Tôi nghĩ nếu muốn yên ổn sống lâu dài, không thể không đánh đổi thứ gì đó.”
Thấy A Miêu đã quyết định xong, Lý Thiên Thiên do dự một chút sau đó quyết định đứng ở bên cạnh cô.
Mê Thái nhìn phải nhìn trái, cuối cùng bất lực thở dài một hơi:
“Vậy, vậy tôi cũng tham gia.”
Ngũ Hạ Cửu: “Không cần ép buộc bản thân.”
Mễ Thái: “Không có ép buộc, tôi chỉ là sợ, quá mức sợ hãi cảm giác của tử vong.”
Cậu ta cười khổ nói:
“Có thể các cậu không tin, thật ra tôi vì cứu người mới gặp tai nạn… cả người đều bị xe tải nghiến qua, nhất là đôi chân, thực sự rất rất đau.”
“Cảm nhận cái chết một lần là đủ rồi, nếu lại gặp nữa chắc chắn sẽ khiến người ta hỏng mất.”
Thậm chí cậu ta còn nghĩ, không bằng cứ chết quách đi cho xong, đỡ phải lãng phí thời gian lo lắng sợ hãi ngủ không yên ổn ở Xa Hạ Thế Giới.
Câu nói này của Mễ Tháu khiến A Miêu và Lý Thiên Thiên trầm lắng xuống.
Ngũ Hạ Cửu nói:
“Tôi không cảm thấy sợ hãi, dù sao, không phải ai cũng có cơ hội được sống lại một lần, vì sao không thể coi đây là một loại may mắn chứ.”
“Đánh đổi chẳng qua là việc cần phải làm mà thôi.”
Mễ Thái: “… Cậu cứng cỏi thật đấy.”
Ngũ Hạ Cửu không thèm khiêm tốn chấp nhận lời khen tặng.

Tạm thời không có cách đi vào chùa Vạn Cổ, đầu tiên phải tìm được chìa khóa đã.
Mà chìa khóa ở đâu mới được?
Trước mắt Ngũ Hạ Cửu chưa tìm được manh mối.
Cậu nói:
“Người dân làng Phật chắc chắn sẽ không chìa khóa vứt lung tung, có thể sẽ giao cho người đáng tin cậy bao quản, hoặc cất giấu ở nơi nào đó.”
Cấm địa của làng cổ?
Đầu Ngũ Hạ Cửu hơi lóe lên suy nghĩ này, sau đó lập tức phủ định.
Tính khả thi rất nhỏ, cậu đã quan sát qua hình dạng mảnh đất cấm địa, không giống nơi có thể giấu chìa khóa cho lắm.
"Từ đường! Chìa khóa có thể được cất giấu bên trong từ đường hay không?!”
A Miêu đột nhiên nói:
“Hôm qua sau khi từ chùa Vạn Tân trở về, ông lão đi ngang qua chúng ta đã bảo, bốn ngày nữa sẽ tổ chức lễ hội Niết Bàn ở khoảng đất trống giữa chùa Vạn Tân và từ đường.”
“Từ đường trong làng chắc chắn là nơi quan trọng không thể nghi ngờ, như vậy chìa khóa có thể được giấu ở trong đó không?!
Ánh mắt Mễ Thái sáng lên:
“Đúng vậy, có thể như thế!”
Ngũ Hạ Cửu nói:
“Chúng ta đi xem xem.”
Vị trí của từ đường không khó tìm, mà từ đường cũng không cho phép người ngoài tiến vào.
Cũng may làng Phật tuy lớn nhưng ít người.
Đi lại trong làng có lúc đến bóng dáng một người già cũng không gặp.
Cho nên không có ai trông coi, xung quanh lại vắng vẻ.
Chính là thời cơ tốt để lẻn vào.
Tấm biển trên cửa từ đường viết bốn chữ ‘Công đức Tổ tiên’, phía dưới không khóa.
Mễ Thái dòm ngó xung quanh cảnh giác một chút, sau đó cẩn thận đẩy cửa từ đường.
Chờ đám người Ngũ Hạ Cửu luồn qua khe cửa vào, cửa gỗ ‘kẽo kẹt"’một tiếng, lại đóng lại.
Từ đường có hai dãy hành lang đối xứng, ở giữa chỉ có một cái lư hương, đối diện chính là khám thờ.
Nhìn sơ qua thì thấy bố trí vừa đơn giản vừa sơ sài.
Ngũ Hạ Cửu đánh giá vài lần, đi đến trước khám thờ.
Khám thờ rộng rãi, không gian khá lớn, trên đó đặt ba cái bàn thờ nhỏ, một cái cao to hai cái thấp bé đặt ở hai bên.
Bàn thờ cao nhất được che đậy bằng một tấm mành đỏ, kín như bưng.
“Chìa khóa có thể giấu ở đâu được chứ?”
A Miêu lẩm bẩm nói.
Trên mặt ba cái ban thờ đều đặt các đồ vật khác nhau, nhìn sơ một chút là có thể thấy rõ.
Ở giữa bày biện đồ cúng và bát hương nhỏ, bên trong đều là chân nhang đã đốt hết.
Bàn thờ bên phải đặt một hộp gỗ, bên trong là gia phả của người trong làng, mở ra xem, bên trên đều là họ Hoàng và họ Lý.
Bàn thờ bên trái thì lại có một hộp gỗ khác, mở ra xem thấy bên trong là một tấm vải vẽ bản đồ, bên cạnh đó có mấy hàng chữ nhỏ.
‘Trải qua bao nhiêu năm chống đỡ giặc ngoại xâm, diện tích thôn làng tăng lên, thành lập tường phòng ngự...”
Bởi vì tấm vải đã quá cũ, nhiều chữ viết đã mờ tịt, không nhìn rõ lắm, nhưng mà bản đồ vẫn có thể xem được.
Ngũ Hạ Cửu cầm tấm bản đồ vải trên tay, chốc thì xoay bên phải, chốc thì hơi nghiêng nghiêng đủ kiểu.
Mễ Thái đứng bên cạnh nhìn thấy, kinh ngạc nói:
“Hình dáng ngôi làng này trông giống con rùa thật đấy.”
Bản đồ thôn làng dùng nét to vẽ viền, ở giữa một dãy núi, cái đuôi hơi nhọn nhọn, nhìn nghiêng khá giống hình dáng một con rùa.
A Miêu và Lý Thiên Thiên thấy vậy cũng đến gần xem xét.
Ngũ Hạ Cửu chỉ tay nói:
“Nếu tính toán không sai thì cổng làng ban đầu chúng ta bước vào là chân trước bên phải của con rùa.”
“Chùa Vạn Cổ ở đầu con rùa, chùa Vạn Tân thì ở chân sau bên phải, mà đuôi con rùa chính là...”
Cấm địa của làng cổ.
Chùa Vạn Tự và cấm địa, đầu đuôi đối nhau, dường như hiện ra một đường thẳng.
Ngũ Hạ Cửu cẩn thận xem xét kỹ tấm bản đồ với, ghi nhớ trong đầu.
“Ở phần đuôi này là chỗ nào?”
Thấy Ngũ Hạ Cửu dừng lại, Mễ Thái hỏi.
Ngũ Hạ Cửu vừa gấp tấm bản đồ như cũ đặt lại vào hộp, vừa trả lời:
“Là cấm địa của làng cổ, một nơi chúng ta tạm thời không thể đến, nơi đó…"”
Lời còn chưa dứt, đột nhiên ánh mắt Ngũ Hạ Cửu thay đổi, vội vàng nhỏ giọng nói:
“Có người đến! Mau trốn ở sau tấm mành đi!”
Cảm quan của cậu nhạy bén hơn người thường nhiều, nhất là thị lực và thính giác.
Bởi vậy tiếng động mà người bình thường không nghe thấy, cậu lại có thể nghe được dễ dàng.
Ví dụ như tối hôm qua…
Có điều chuyện gì cũng có ngoại lệ, khi ở cấm địa của làng cổ, cậu không hề hay biết ông già kia xuất hiện khi nào, nếu không phía sau lưng cũng không đổ mồ hôi lạnh.
Toàn bộ từ đường chỉ có thể đằng sau tấm mành vải là có thể trốn được.
Hộp gỗ đã đặt trả về chỗ cũ.
Ngũ Hạ Cửu vừa dứt lời, ba người A Miêu, Mễ Thái, Lý Thiên Thiên không hề nghi ngờ cậu, lập tức hành động.
Ngũ Hạ Cửu là người cuối cùng trốn vào đằng sau tấm màn dày dặn, hai tay ấn nhẹ, để giúp tấm màn ngừng lay động.
Ngay khi tấm màn khôi phục trạng thái ban đầu, cửa lớn từ đường lập tức bị đẩy ra, hai ông già ôm đồ vật đi vào, bọn họ đến đổi đồ cúng bên trong từ đường.
Ngũ Hạ Cửu tập trung lắng nghe tiếng động bên ngoài tấm mành.
Đúng lúc này, có người ở sau lưng giật nhẹ gấu áo của cậu.
Ngũ Hạ Cửu quay đầu lại theo bản năng, chỉ thấy phía sau có một mặt tường thẳng đứng, bày chi chít những tấm bài vị.
...
Tác giả có lời muốn nói:
A Cửu: O_O
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.