Sau khi nhảy xuống, Ngũ Hạ Cửu dẫn ba người họ rời xa bức tường bên ngoài chùa Vạn Cổ, mới kể lại tình huống vừa mới nhìn thấy.
“Cái gì?! Cậu nói là trong, trong chùa có người? Không, đến cuối cùng là người hay quỷ…”
Giọng nói của Mễ Thái càng ngày càng nhỏ, cuối cùng run lẩy bẩy.
Chùa Vạn Cổ này bỏ hoang đã lâu, người già bên trong làng đều không muốn nhắc tới, ai sẽ đến đây chứ, thậm chí ngay cả khi chùa Vạn Cổ đã khóa kín?!
Không phải là người, chẳng lẽ là quỷ?
“Hay là, hay là chúng ta đi thôi.”
Giờ phút này tâm tình của Mễ Thái mong manh dễ vỡ, tiếng nói run rẩy.
A Miêu ngập ngừng nói:
“Quan chủ, cậu nhìn rõ ràng… hình dạng thứ kia không?”
Ngũ Hạ Cửu lắc đầu:
“Không, ‘hắn’ quá nhanh, gần như chỉ trong tích tắc đã biến mắt không thấy tăm hơi, nơi đó quá tối, ngay cả thân hình tròn méo ra sao tôi cũng không thấy rõ.”
“Về phần là người hay quỷ… Có thể là người.”
“Tại sao?”
Nghe đến là người, Mễ Thái hơi thả lỏng, không nhịn được hỏi:
"Cậu thấy cái bóng của người đó à?”
Ngũ Hạ Cửu:
“ ‘Hắn’ ở trong bóng tối, làm sao có bóng cho tôi nhìn, chẳng qua là cảm giác của tôi thôi, tôi đoán là người.”
Ngoại trừ lúc ban đầu cậu bị bất ngờ giật mình, Ngũ Hạ Cửu không cảm nhận được bóng đen kia có ác ý gì, ngược lại là…
Mễ Thái cắt ngang lời suy tư của Ngũ Hạ Cửu
“Không cần biết là người hay quỷ, chỉ cần xuất hiện ở một ngôi chùa hoang tàn đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-tau-luan-hoi-khoi-dong-lai-khong-gioi-han/903790/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.