Gỗ trong biệt thự làng du lịch vẫn còn khá nhiều, đống lửa lại được nhóm lên.
Sau khi trời tối không lâu thì cuối cùng cơn mưa lớn đã rơi hai ngày một đêm cũng dần dần ngừng lại.
Trần Cát thấy vậy, sắc mặt không khỏi lộ vẻ vui mừng.
Hồi chiều anh ta đã thử sửa điện thoại không dây nhưng không thấy chú hiệu quả nào cả, chiếc điện thoại vẫn chỉ có những tiếng rè rè, hoàn toàn không thể gọi điện được.
Phát hiện này khiến mặt mày Trần Cát âm u cả buổi chiều.
Mãi đến lúc tạnh mưa anh ta mới đứng dậy, nhìn ra phía ngoài cửa sổ và nói: “Tạnh mưa rồi, sáng mai chúng ta sẽ rời khỏi khu rừng.”
“Rời đi? Nhưng… nhưng chuyện tìm báu vật thì biết làm sao đây?”
Ngũ Hạ Cửu chau mày nói.
Trần Cát quay đầu, bảo: “Mạng sống quan trọng hơn tiền, nếu ai trong số mấy người không muốn rời đi thì cứ ở lại, một mình tôi đi.”
“Tôi không muốn ở cái nơi quỷ quái này nữa, mặc dù vàng…”
Lúc nhắc đến vàng, Trần Cát len lén quan sát sắc mặt của những người khác.
Dẫu sao thì anh ta đã tiết lộ hai manh mối cho bọn họ rồi, chuyện đào vàng thì cứ để mấy người này làm. Để được an toàn thì ngày mai anh ta bắt buộc phải đi.
Mưa lớn đã làm lỡ mất kế hoạch của anh ta, nhưng dù kế hoạch có sơ suất thì cuối cùng vẫn có thể lấp liếm cho qua được.
Trần Cát nghĩ vậy, anh ta không biết Du Xương Quốc có đanh canh trừng trong căn nhà gỗ ở rìa khu rừng hay không.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-tau-luan-hoi-4-khu-rung-tinh-lang/659859/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.