Ngủ đến nửa đêm, Ngũ Hạ Cửu bị lạnh nên tỉnh dậy. Hình như tiếng mưa bên ngoài đã nhỏ đi một chút, song mưa hãy còn lớn lắm.
Cậu kéo túi ngủ, trở mình, đổi một tư thế khác.
Đống lửa chỉ còn cháy bằng chút củi cuối cùng, ngọn lửa đã nhỏ hơn rất nhiều.
Dường như những người khác vẫn đang chìm trong giấc mộng.
Xung quanh ngoài tiếng mưa, tiếng sấm thỉnh thoảng vang lên, tiếng lửa cháy nho nhỏ thì tất thảy đều vô cùng tĩnh lặng.
Ấy thế nhưng Ngũ Hạ Cửu lại phát hiện, hai người Tài Ti và Trần Cát mồm bảo gác đêm lại ngủ thϊếp đi.
Đảo mắt nhìn xung quanh, ấy vậy mà chẳng thấy bóng dáng ba người Lư Tượng, Hải Tử và Tam Sương đâu.
Ngũ Hạ Cửu vuốt ve lá bùa dán bên trong túi ngủ, nó hoàn hảo không bị tổn hại gì cả. Cậu bóc lá bùa xuống, gập lại và bỏ trong túi áo, tiếp đó thì hô lên một tiếng đầy kinh ngạc.
Sau khi những người còn lại thức dậy, Ngũ Hạ Cửu bất ngờ bảo:
“Có… có người biến mất rồi.”
Câu nói của cậu đã đánh vỡ bầu không khí yên lặng.
Tài Ti bừng tỉnh, ánh mắt anh ta mê mang, quay đầu nhín tứ phía:
“Ai… ai biến mất rồi?”
Ngũ Hạ Cửu ra khỏi túi ngủ, vẻ mặt cậu vô cùng kinh hoàng, cậu giơ ngón tay chỉ vào vị trí ba người.
Đúng lúc ấy, A Kính cũng tỉnh dậy.
Phát hiện Hải Tử đã mất tăm, cậu ta bèn vội vã nói:
“Hải Tử đâu mất rồi? Cậu ấy đi đâu mất rồi?”
Trần Cát đứng dậy, an ủi:
“Trước hết đừng nóng vội,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-tau-luan-hoi-4-khu-rung-tinh-lang/659854/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.