"Đau đau đau.." Ngô Viễn bị Chu Tích dẫm lên chân, cảm thấy ủy khuất.
"Dì chắc chắn đang tức giận, anh thật to ga dám thân mật ngay trước cửa!"
Chu Tích điều chỉnh nhịp thở, cầm quà đặc biệt mua cho chú và dì rồi bấm chuông cửa. Sau khi mở cửa, mẹ của Ngô Viễn rất nhiệt tình, thực tế bà không hề tức giận mà chỉ tỏ ra chán ghét cách cư xử của con trai mình, còn cảm thán tình cảm của đôi vợ chồng trẻ.
"Các con đến đây còn mang theo gì nữa?" Mẹ của Ngô Viễn kéo Chu Tích lại và nói: "Nào tới đây cho dì xem, thật đẹp."
"Chào dì." Chu Tích hết sức lo lắng cảm thấy chóp mũi mình đã đổ mồ hôi.
"Dì đã nghe Ngô Viễn nói về việc đó, không cần phải đau lòng." Cô kéo Chu Tích ngồi xuống ghế sofa.
"Bố nó, bọn nhỏ về rồi, ra nói mấy câu."
Cha Ngô Viễn đặt tách trà trong tay xuống: "Ngô Viễn không bắt nạt con đúng không? Nếu nó bắt nạt con thì hãy nói với chúng ta."
"Ba, con trong miệng ba lại có hình tượng xấu như vậy?"
Chu Tích ngượng ngùng cười: "Ngô Viễn chưa bao giờ bắt nạt cháu, về sau anh ấy cũng sẽ không bao giờ bắt nạt cháu."
"Này, chính là vậy."
Mẹ Ngô Viễn cười, nắm lấy tay Chu Tích trò chuyện với anh về cuộc sống hàng ngày. Ngô Viễn giống hệt mẹ của anh, ấn tượng đầu tiên là họ lịch sự và dễ gần, nhưng sau khi tiếp xúc với cô ấy, cô ấy rất nhiệt tình nói chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-tau-di-ve-phia-tay/2737655/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.