Edit & Beta by Thiên Bách Nguyệt.
***
Lòng bàn tay nho nhỏ mở ra, để lộ một chiếc răng sữa màu trắng.
U U vẫn còn đang khiếp sợ nhìn chiếc răng kia, không hề nhúc nhích, chưa thể phục hồi lại tinh thần.
Ông lão đối diện liếc nhìn cái răng trong tay bé, cảm thấy không quá ngạc nhiên.
"Cháu đã gần sáu tuổi, thay răng là chuyện bình thường." Ông lão thuận miệng liền nói đúng tuổi thật của U U: "Mở miệng cho ông xem thử, có chảy máu không?"
U U nào có khả năng để ý chi tiết về tuổi, bé vô thức gật gật đầu, sau đó lại dùng sức lắc đầu.
Không thể cho xem!
Bé không thể để người khác nhìn thấy răng cửa lọt gió của bé!
U U vừa tủi thân vừa bực tức nhìn trái nhìn phải, hận không thể bắt được kẻ xấu đã đụng bé trong đám người mênh mông kia để đánh một trận!
Về sau bé không dám cười nữa, chuyện này nghĩ thế nào cũng do người kia sai!!
Thư ký phía sau ông lão sửng sốt.
Vị tiểu tiểu thư này có phải là... sắp khóc?
Ông lão khẽ nhíu mày, không rõ hỉ nộ: "Khóc cái gì?"
U U ủy khuất xụ miệng xuống, giống con vịt con: "Phải khóc!"
"Có gì mà phải khóc?"
"Răng cháu không còn! Sẽ bị chê cười!"
U U siêu lớn tiếng lên án xong lại che miệng, bé rưng rưng nước mắt túm lấy ống quần của ông lão, vừa không nói lý vừa sợ hãi nói: "Tuy rằng cháu nhận sai người trước, nhưng mà vì cháu vừa rụng răng, ông nội dẫn cháu đi tìm ba được không?"
Nghe được hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-sung-vai-ac-ba-tuoi-ruoi/385196/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.