Chương 136: Người mẹ dịu dàng Edit & Beta by team Nguyệt Nguyệt "Cái này không thể giúp em làm bài tập ngữ văn đâu." Thẩm Tịch Xuyên bất đắc dĩ giải thích. U U thất vọng hỏi thêm: "Thật ạ? Vậy bài tập toán cũng không làm được sao?" "Tất nhiên là không.. Chờ một chút." Thẩm Tịch Xuyên chợt nhớ đến một chuyện: "Hôm trước anh đưa đề toán cho em, đến bây giờ em vẫn chưa làm xong ư?" Bỗng nhiên bị người ta phát hiện bản thân lười biếng chưa làm xong bài tập về nhà, U U xấu hổ cười hì hì hai tiếng, nhảy tọt xuống giường, bày ra vẻ mặt ngoan ngoãn đặt cánh tay robot vào trong hộp. "Anh ơi anh có đói bụng không? U U đói rồi nè, chúng ta đi ăn sáng nha!" U U làm như không hiểu những lời Thẩm Tịch Xuyên vừa nói, cực kỳ ngây thơ vô tội chớp chớp đôi con ngươi đen lúng liếng, cố ý bán manh để lừa gạt cho qua chuyện. Rõ ràng so với khi còn nhỏ thì ở những phương diện khác U U cũng không tiến bộ hơn bao nhiêu, nhưng về phần ỷ vào được sủng mà sinh kiêu thì càng ngày càng thành thục. Thẩm Tịch Xuyên cũng không tiếp tục truy cứu chuyện bé chưa hoàn thành bài tập, cậu chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu: "Mấy đề toán anh đưa cho em, em có thể không làm, nhưng mà sau này đến lúc thi giữa kỳ, người nào đó làm đại biểu môn toán mà lại thi không tốt, còn xếp sau vài bạn học thì sẽ bị các bạn lén lút cười nhạo, dù sao cũng không liên quan gì đến anh." U U: Chuyện này rất nghiêm trọng, bé có chút sợ. Khán giả vô cùng kinh ngạc với thân phận đại biểu môn toán của U U: 【Bảo bối U U của chúng ta vậy mà là đại biểu môn toán sao! Trời ơi tin được không? 】 【 U U của chúng ta quả nhiên là người khôn giả ngốc, không ngờ rằng trên phương diện học tập lại rất có thiên phú! 】 【Bảo bối U U thật có triển vọng nha! Ai có thể nghĩ tới một cô bé ba tuổi có thể vì một viên kẹo mà tự đóng gói bản thân bán cho bọn buôn người, bây giờ lại trở thành đại biểu môn toán chứ! 】 【Tôi nghi ngờ trong khu bình luận có người đang nói móc U U, có lẽ là vậy. 】 【Cho nên anh trai sẽ phụ đạo bài tập về nhà cho U U đúng không? 】 【Hu hu hu. Tôi cảm thấy thật ganh tị, tôi cũng muốn có một người anh trai vừa ôn nhu vừa có thể dựa dẫm như vậy, ngay bây giờ tôi sẽ lập tức đá cái tên anh trai phế vật trong nhà ra bãi rác! 】 Thấy U U đã có một chút cảm giác nguy cơ, Thẩm Tịch Xuyên cũng không tiếp tục ép hỏi nữa, vỗ nhẹ lên đùi mình. "Đi ăn cơm trước đã." Động tác của Thẩm Tịch Xuyên quá mức tự nhiên, khán giả nhìn thấy thì khá tò mò, không hiểu cậu làm vậy là có ý gì. Nhưng ngay sau đó mọi người lại nhìn thấy U U ngựa quen đường cũ trèo lên xe lăn, ngồi vào lòng Thẩm Tịch Xuyên. "Xuất phát.." Xe lăn chạy bằng điện chậm rãi chuyển động, Thẩm Tịch Xuyên không cần dùng tay đẩy bánh xe đi, chỉ cần xoay cần điều khiển là xe lăn đã có thể điều chỉnh phương hướng tiến về phía trước. Thẩm Tịch Xuyên còn tự mình cải tiến phần động cơ của xe, tốc độ lúc nhanh lúc chậm, trong một số trường hợp còn dùng tốt hơn cả đôi chân. Tuổi bình quân của khán giả trong phòng live stream khoảng hơn hai mươi tuổi, yên lặng nhìn hình ảnh hai người bọn họ cùng ngồi trên xe lăn xuyên qua một cái hành lang thật dài, lại nhìn theo bóng lưng hai người đi vào thang máy gia dụng xuống phòng ăn. Ầy, trông thú vị ghê nhỉ? Tại sao bọn họ lại có cảm giác ghen tị với cậu nhóc ấy chỉ vì một chiếc xe lăn vậy kìa? Dựa vào độ thuần thục trong động tác leo lên xe lăn của U U thì có thể thấy hai anh em họ ở nhà thường xuyên cùng nhau chơi trò này, hai người còn phối hợp vô cùng ăn ý. Nếu bọn họ cũng có một người anh như vậy, khi đi dạo phố hoặc đi công viên giải trí mà cảm thấy mệt mỏi thì có thể ngồi lên xe lăn. (Editor: Tui edit khúc này mà tui sa mạc lời các cô ạ) Quả là sướng như tiên luôn! Úc Lan thấy U U nhảy từ trên xe lăn của Thẩm Tịch Xuyên xuống, không vui nói: "U U con đã bao lớn rồi, sao lại lười biếng như vậy? Cả ngày chỉ biết nhõng nhẽo đòi anh con chở đi, coi chừng bụng nhỏ của con sẽ biến thành bụng mỡ luôn đó." U U vừa gắp một cái bánh bao nhỏ, nghe vậy thì cứng đờ cả người. Cố Diệu Diệu lạnh lùng chém thêm một dao: "Thậm chí còn có hai cằm, không cần cúi đầu cũng có thể nhìn thấy cục nọng bên dưới." U U: "..." Bánh bao nhỏ trên tay bỗng nhiên không còn mùi thơm nữa. [Xin phép cắt ngang các bạn. Truyện được đăng tại truyenhdd.com và dembuon.vn, mọi nơi nào khác đều là reup trái phép. Nếu các bạn muốn đọc trọn bộ truyện thì lên hai trang chính chủ nha, cũng như để ủng hộ công sức của team. Cảm ơn các bạn nhiều!] Cố Khải Châu vốn là đại biểu của thẳng nam, vô cùng nể tình lên tiếng: "Không mập không mập, cô gái nhỏ phải tròn trịa một chút mới đáng yêu, bây giờ U U mới mấy tuổi chứ, sao có thể dùng từ 'béo' để hình dung con bé được?" Thẩm Tịch Xuyên cũng nói: "Con gái mười tám sẽ thay da đổi thịt, sau này sẽ khác." Úc Lan vẫn chưa vừa lòng: "Khi mẹ bằng tuổi U U thì đã là cô gái nhỏ xinh đẹp rồi, cằm cũng là cằm V line." U U càng nghe càng buồn bực, cúi người tì cằm lên bàn ăn, tràn ngập oán hận mà nhai bánh bao nhỏ thơm phức trong miệng. Cố Diệu Diệu nhịn không được nhắc nhở bé: "Cằm vốn đã tròn rồi, em mà còn tì xuống bàn như vậy sẽ càng tròn hơn đó." Đôi mắt mang theo chút cảm xúc nào đó của U U dừng lại trên chiếc cằm xinh đẹp gọn gàng của chị gái mình, bất mãn lầu bầu: "Không sao, em có hai cằm, một cái tròn thì dùng cái còn lại." "?" Nghe bé nói vậy khán giả đồng loạt phì cười: 【Ha ha ha. Nói cũng hợp lý phết nhỉ? 】 【Đã tiếp thu, đã tiếp thu, thì ra hai cằm còn có tác dụng như thế. 】 【Ha ha ha, tiểu bảo bối đáng yêu quá đi! Bé không mập chút nào đâu, bé chỉ là cô nhóc mũm mĩm thôi, chị mới là người mập hu hu hu. 】 【Thật đau lòng, vừa rồi tôi còn đang cười như điên mà bây giờ lại không thể nào cười nổi nữa. 】 Sự thay đổi trong quá trình trưởng thành của con gái thật sự vô cùng kỳ diệu, Thẩm Tịch Xuyên nhìn nhìn cô gái nhỏ y hệt viên bánh trôi ở trước mặt, thật sự không có cách nào liên hệ dáng vẻ hiện tại của U U với thiếu nữ mảnh mai xinh đẹp thoát tục của sau này. Dù sao thì thoạt nhìn khuôn mặt này của bé, so với lúc ba bốn tuổi cũng chả khác gì nhau. Sau khi ăn sáng xong, Úc Lan lên tiếng: "Nửa tiếng nữa chúng ta sẽ xuất phát, mọi người về phòng tự mình chuẩn bị đi, đừng quên mang theo mấy thứ lặt vặt như bình nước hay nón đó.." Đưa một đám nhóc con ra ngoài không tránh khỏi tình trạng phải xách theo túi lớn túi nhỏ, mặc dù hiện tại Úc Lan đã quay lại với ánh đèn sân khấu, nhưng bà cũng đã ở nhà chăm nom gia đình mấy năm nay, mấy thứ đồ vật linh tinh trong nhà bà là người rõ nhất. Thẩm Tịch Xuyên: "Dì Úc, dì có thấy thẻ vào cửa của con đâu không ạ? Vừa nãy con tìm hoài không thấy." Úc Lan: "Thẻ ra vào đang ở chỗ dì, dì sợ đám nhóc tụi con không cẩn thận làm rơi mất.. Con định mặc như vậy sao?" Thẩm Tịch Xuyên liếc nhìn chiếc áo sơ mi đang mặc trên người, gật đầu. Cậu biết hôm nay nhiệt độ không khí sẽ hạ xuống thấp, chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi như vậy nhất định sẽ lạnh cóng. Nhưng thật ra đây là một chi tiết nhỏ đã được đạo diễn Chu tỉ mỉ sắp xếp. Chu đạo là một người lõi đời, ông ấy thừa biết đám quần chúng ăn dưa có hứng thú với chuyện gì, so với mấy bài đăng lạnh như băng để bác bỏ tin đồn trên Weibo của Cố Khải Châu và Úc Lan thì mọi người càng muốn biết Úc Lan sống chung với đứa 'con trai riêng' thật thật giả giả kia như thế nào. Dù sao trong những buổi phỏng vấn trước đây, khi cánh nhà báo ồn ào muốn moi tin bát quái thì Úc Lan đều luôn tỏ thái độ bực dọc ra mặt, cho nên bà ấy tuyệt đối sẽ không vì hiệu quả của chương trình mà khiến bản thân chịu uất ức. Hôm qua đạo diễn Chu đã đưa kịch bản cho Úc Lan xem qua, theo như suy nghĩ của Chu đạo thì khi Úc Lan nhìn thấy Thẩm Tịch Xuyên mặc ít như thế sẽ nhẹ nhàng ôn nhu trách cứ cậu vài câu, sau đó lại tràn đầy yêu thương mà lấy áo khoác mặc vào cho cậu. Bất kể thường ngày Úc Lan lạnh lùng xa cách với mọi người ra sao nhưng lúc đối đãi với con cái lại vô cùng ôn nhu săn sóc, sự tương phản này không chỉ giúp xóa sạch hiềm nghi Thẩm Tịch Xuyên là con ngoài giá thú, mà còn có thể giúp Úc Lan thu thập thêm một đống hảo cảm của người qua đường. Trong vấn đề thiết lập tính cách nhân vật tương phản để tạo ấn tượng tốt với khán giả thì đạo diễn Chu chính là cao thủ trong cao thủ. Chỉ là.. Úc Lan nhíu mày không đồng ý, ánh mắt toàn là bắt bẻ, đánh giá Thẩm Tịch Xuyên từ trên xuống dưới rồi nói: "Con cứ mặc như vậy đi, không sợ lát nữa lên sân thi đấu sẽ bị lạnh đến mức run lẩy bẩy như chân gà à?" Tổ quay phim đang chuẩn bị bắt trọn khoảnh khắc người mẹ dịu dàng: ? Thẩm Tịch Xuyên: Phản ứng bình thường thôi, mọi người cứ bình tĩnh. 25.2. 2022
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]