U U cũng theo bọn họ vào phòng điều khiển. "Đây là khu sư tử, việc giám sát được diễn ra cả ngày, đồng thời cũng ghi lại tất cả thời gian các bé đến thăm khu này. Nếu mọi người có bất cứ nghi vấn nào về việc giám sát, cũng có thể đi hỏi thăm các bạn nhỏ xuất hiện trong đoạn video, xem các bé có thật sự thấy sư tử vẫn luôn ở trong chuồng hay không." Đổng Gia Hữu lập tức dậm chân: "Không! Con không nói dối! Thật sự có sư tử!" Bố Đổng ngừng một chút, hỏi: "Nó có thể là một con sư tử khác?" Cảnh sát phủ nhận: "Không thể nào, loài động vật hoang dã này được kiểm soát rất chặt chẽ, mỗi một con sinh ra hoặc chết đi đều được thống kê, chúng tôi đã kiểm tra trước khi đến đây rồi, trong sở thú này chỉ có một con sư tử mới đến hồi năm ngoái thôi." Ung Trạch nhẹ nhàng bổ sung: "Nếu còn có gì nghi ngờ, các anh cũng có thể khám xét sở thú với điều kiện là không làm phiền các bạn nhỏ và khách du lịch khác." Dù sao cũng sẽ không tìm thấy bất cứ thứ gì. Bởi vì con sư tử mà Đổng Gia Hữu nhìn thấy đang ở trước mắt bọn họ rồi. "Không thể nào! Con nhìn thấy mà! Sư tử lớn như vậy vẫn luôn đuổi theo con! Sao mà con nhìn lầm được!" Thấy mọi người không tin mình, Đổng Gia Hữu vội nhảy dựng lên. Tại sao mọi người không tin cậu ta! Tất cả những gì cậu ta nói là sự thật! Rõ ràng cậu ta mới là người bị hại, tại sao mọi người đều không tin! Đổng Gia Hữu hung tợn nhìn chằm chằm bọn U U: "Mấy cậu nói đi! Mấy cậu cũng đều thấy đúng không! Thật sự có sư tử đúng không!" Khương Đường lắc đầu nguầy nguậy, ra vẻ "Cậu đang nói cái gì tôi nghe không hiểu". Vốn dĩ Đàm Duệ có chút chột dạ, tuy nhiên thấy Khương Đường quyết đoán lắc đầu như vậy, nhóc cũng kiên quyết lắc đầu theo, còn bổ sung: "Nếu có sư tử, tại sao nó chỉ đuổi theo anh mà không đuổi theo bọn em?" U U cũng đồng tình: "Đúng vậy đúng vậy!" Ui cha! Có khi nào nói dối mũi sẽ mọc dài ra không! Sau khi xem camera giám sát bố Đổng cũng bị dao động, là một doanh nhân thành đạt, ông không phải kẻ ngốc, rõ ràng camera đã ghi lại sư tử luôn ở trong khu của nó, thật sự không phải là giả. "Xem camera bên ngoài!" Đổng Gia Hữu bỗng nhiên nhớ tới: "Bên ngoài! Báo nhỏ bên ngoài!" Bảo vệ hươu cao cổ cũng rất nhanh chóng đi kiểm tra. Trong mắt Đổng Gia Hữu loé lên một tia hy vọng, nhưng cậu ta đã quên mất, lúc nhóm cậu ta tính toán đi bắt nạt Đàm Duệ, đã chọn một khu vực mà camera giám sát không ghi hình được. Không ai hiểu rõ việc giám sát toàn bộ vườn thú hơn Ung Trạch, lúc cậu lại đây hóa thân thành sư tử, tất nhiên đã cẩn thận tránh góc quay của camera. Camera không quay được bất cứ thứ gì khác ngoài cảnh họ đi qua khu vực này. Đổng Gia Hữu lẩm bẩm: "Tôi không nói dối.. Tôi thật sự không nói dối.." "Có lẽ nhóc đã bị báo nhỏ dọa cho sợ hãi quá độ rồi." Ung Trạch nhắc nhở. Đổng Gia Hữu đột nhiên bừng tỉnh: "Đúng, đúng! Con báo trong vườn thú của anh đã tấn công em! Bạn bè của em đều nhìn thấy nó! Tất cả bọn họ đều thấy nó!" U U siết chặt tay áo Khương Đường, lo lắng nhìn về phía Ung Trạch. Sau khi biết Ung Trạch là yêu quái, U U cũng có thể đoán được rằng con báo nhỏ xuất hiện để bảo vệ bọn bé ngày hôm nay có lẽ cũng là yêu quái, nên mới có thể đến kịp thời như vậy. Làm sao bây giờ? Sẽ mang lại rắc rối cho Ung Trạch sao? Tuy nhiên, Ung Trạch vẫn hỏi với giọng điệu bình tĩnh: "Ai là bạn của em?" Đổng Gia Hữu lập tức báo ra mấy cái tên liên tiếp, rất nhanh, các cảnh sát dựa theo đó, đưa mấy học sinh lớp một mà cậu ta nhắc đến, cũng như anh trai của một trong những học sinh tiểu học. Đổng Gia Hữu có vẻ tự tin: "Các cậu đều nhìn thấy con báo nhảy ra muốn làm hại người đúng không!" Mấy cậu nhóc cùng lớp gật đầu. Chỉ riêng cậu tóc tím không nói lời nào. Ung Trạch: "Anh xin lỗi vì báo con đã làm em sợ hãi, mặc dù mọi người ai cũng biết bình thường báo con rất hiền và không tấn công con người, nhưng nếu nó đã làm em sợ hãi rồi thì sở thú cũng sẽ đền bù cho em." Cậu lại nhìn Đổng Gia Hữu: "Không biết em đã bị thương ở đâu?" Đổng Gia Hữu: "..." Không, không có. Không bị thương chỗ nào cả. Con báo chỉ ngăn cản cậu ta đến gần bọn U U, chứ hoàn toàn không cào và cắn cậu ta. Lúc này ba Đổng đã hiểu ra mọi chuyện, cái gọi là nhìn thấy sư tử đuổi theo mình chỉ là ảo giác của việc con trai mình bị báo săn nhỏ làm cho hoảng sợ, lại nói tiếp, nếu thực sự có sư tử, tại sao con ông không bị tróc miếng da nào mà vẫn chạy thoát được? "Quên đi." Bố Đổng ít nhiều vẫn có có da mặt dày của thương nhân, tuỳ trường hợp mà co được dãn được: "May mà Gia Hữu may mắn, không bị động vật trong sở thú của cậu làm bị thương, nên không cần bồi thường đâu, hôm nay việc lớn hóa việc nhỏ, cứ như vậy đi." Đổng Gia Hữu nghe xong lập tức nhảy dựng lên: "Ba không thể quên! Còn chưa bắt được sư tử! Thật sự là có sư tử đuổi theo con! Con suýt nữa bị sư tử ăn thịt rồi, ba!" Mặt ông tựa như tối sầm lại, tức giận quát: "Sư tử cái gì! Ba thấy con bị báo Gêpa dọa cho hoảng sợ quá rồi đó!" Đổng Gia Hữu không thể tin nhìn người ba luôn chiều chuộng mình. Tại sao không tin cậu ta? Cậu ta thật sự không có nói dối? Thiếu chút nữa cậu ta đã bị sư tử ăn thịt, vì sao ba không trút giận cho cậu ta? Mặc dù ba Đổng không đánh cậu ta, nhưng Đổng Gia Hữu giống như bị người khác tát mạnh một cái, ngây ngốc nhìn chằm chằm ba mình. Khương Đường ở một bên lạnh lùng nhìn, cảm thấy rất hả giận. Năm đó cô bị người khác nhằm vào bắt nạt, cũng từng thử xin giáo viên giúp đỡ, nhưng không một ai tin cô, thậm chí giáo viên còn cho rằng đó là trách nhiệm của cô. Vì sao người khác chỉ bắt nạt em? Vì sao những người khác không bị bắt nạt như vậy? Đó là lỗi của bản thân em, hay em đang nói dối? Muốn phá huỷ một đứa trẻ, không có cách nào triệt để hơn là bạo lực học đường và bị đối xử như một kẻ nói dối. Lúc này, Ung Trạch bình tĩnh ngăn hai cha con đang muốn rời đi: "Vấn đề của hai bố con chú đã được giải quyết, tiếp theo, đến phiên chúng cháu?" Ba Đổng ngạc nhiên quay đầu lại: "Các cháu? Các cháu còn có vấn đề gì?" Bảo vệ hươu cao cổ tìm trong ngăn kéo đoạn tóc bị Đổng Gia Hữu vứt, đó là tóc cắt trên đầu U U. "Về vấn đề con chú dẫn theo bạn bè đi bắt nạt bạn học khác." Đổng Gia Hữu và đám nhóc từng tham gia bắt nạt bỗng tái mặt. Thôi xong! Chẳng khác nào bọn nó tự chui đầu vào lưới! Ung Trạch nhìn lên đồng hồ trên tường. "Thời gian trôi qua cũng khá lâu, hẳn là bọn họ đến rồi." U U nghiêng đầu, tò mò "họ" mà Ung Trạch nói là ai. Tiếng nói vừa dứt, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân của một đoàn người, sau đó cửa phòng theo dõi bỗng bị người đẩy ra.. "Làm phiền rồi." Cố Diệu Diệu đi trước, người nhà họ Cố khí thế ào ạt đi theo phía sau. Rõ ràng chỉ là cô bé chín tuổi, nhưng cô có khí chất mạnh mẽ và sát khí nồng đậm, đôi mắt cô sắc như dao nhìn xung quanh. "Con nhãi rùa nào dám cắt tóc em tôi?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]