U U ngây người nhìn Khương Đường.
Trong đôi đồng tử đen nhánh của cô phản chiếu một tia sáng vô cùng ngoan cường.
Bé còn quá nhỏ nên không thể nhìn ra trong đó đang phản chiếu một thế giới vô cùng phức tạp, bé chỉ nhìn thấy một đôi mắt đẫm lệ.
"Tớ biết, Đường Đường, tớ biết rồi. Đừng sợ, tớ sẽ bảo vệ cậu."
U U thả Khương Đường ra, nhặt hòn đá nhỏ trên mặt đất, hung ác ném về phía những người xấu bắt nạt Khương Đường và Đàm Duệ.
"Mấy người tránh ra! Cút xa một chút!"
"Nếu mấy người còn tới đây! Tôi thật sự sẽ đánh mấy người đó!"
Dáng người U U nhỏ xíu, đừng nói đứng trước mặt thiếu niên tóc tím cao một mét bảy, ngay cả đứng trước mặt Đổng Gia Hữu thì bé cũng không là gì.
Giọng nói của cô bé đang giương nanh múa vuốt ném hòn đá kia lại mang theo tiếng khóc nức nở, đôi mắt đỏ hoe, giống như một con thỏ nhỏ đang cố gắng nhe răng trợn mắt, không hề có một chút uy hiếp nào.
Tất nhiên bọn họ sẽ không sợ bé.
"Nói đùa gì vậy! Nhóc nghĩ bọn tôi sẽ sợ nhóc sao?"
Đổng Gia Hữu đẩy đám người đang đỡ mình sang một bên, tức giận lao về phía U U.
Bên ngoài thì hoảng, bên trong thì sợ U U bị dọa lùi lại vài bước, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, nắm chặt viên đá nhỏ trong tay lập tức ném vào mặt Đổng Gia Hữu, vừa vặn đập vào trán cậu ta.
Cậu ta bị bé chọc tức, mắt thấy người đã sắp lao đến..
"Meo!"
Không biết từ đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-sung-vai-ac-ba-tuoi-ruoi/385164/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.