Tuy rằng sau khi vào tiểu học U U tự cảm thấy bé đã không còn là một bạn nhỏ học mẫu giáo nữa, đã ít khóc hơn rất nhiều, nhưng dù sao thì bé cũng được cả nhà nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên.
Loại chuyện lăn lộn làm nũng và mách lẻo này bé có thể dễ dàng hạ bút thành văn, hoàn toàn không có bất kỳ rào cản tâm lý nào.
Nước mắt giàn giụa trên mi, bé vừa khóc vừa run rẩy:
"Mu bàn tay của em chắc là đã sưng lên rồi.. Có phải rất xấu không.. Liệu nó có biến thành giò heo không, hu hu hu.."
Ung Trạch liếc nhìn bàn tay nhỏ bé múp míp của cô gái nhỏ, không đến nỗi sưng tấy lên như móng heo, dấu tay của Trì Hoán cũng đã nhạt, nhưng làn da của trẻ con quá mỏng cho nên còn chút đỏ, nhìn qua cũng thật đáng thương.
Trì Hoán bị dọa sợ đến mức lắp bắp nói: "Em.. Em thật gian xảo! Nào có nghiêm trọng như vậy chứ! Ung Trạch đến trễ, ngay cả dấu đỏ trên mu bàn tay em cũng đã mờ đi rồi.. Có phải em, em, em chơi không nổi đúng không!"
Trì Hoán vừa rồi còn mang dáng vẻ của anh trai giang hồ xăm trổ đầy mình lập tức nhảy cẫng lên, vội vàng minh oan cho chính mình.
U U không hề có lý nhưng lại hùng hồn, được Ung Trạch ôm nên không chút sợ hãi cãi lại:
"Đúng vậy, em không chơi nổi! Nên muốn méc anh Ung Trạch đó! Lêu lêu lêu!"
Nghe xong, Đàm Duệ và Khương Đường kinh ngạc nhìn về phía Ung Trạch, lúc này đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-sung-vai-ac-ba-tuoi-ruoi/385162/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.