Đám khỉ nhỏ đang xếp hàng ngồi trên cây bị tảng đá của Thẩm Tịnh Xuyên dọa sợ tới mức bỏ chạy tán loạn.
U U đặt cằm lên đỉnh đầu Ung Trạch, nhìn Thẩm Tịch Xuyên nói:
"Anh hai, cái này ném trúng người sẽ đau lắm đấy."
Thẩm Tịch Xuyên yên lặng ném viên đá vào bồn hoa, mặt không chút biểu cảm, nhẹ nhàng nói:
"Đau càng tốt, ai bảo chúng nó ném em trước."
Cậu ghét nhất là hành động ném đồ vào người khác, có lẽ bởi vì chuyện lúc bé đã để lại bóng ma trong lòng cậu, khi thấy tình huống như vậy cậu không thể nén giận nổi, càng chịu đựng chỉ càng làm người khác muốn bắt nạt bạn hơn.
Nghĩ đến đây, cậu dặn dò U U:
"Sau này nếu gặp chuyện như vậy, nhất định phải ném lại, có biết chưa?"
U U cúi đầu bẻ bẻ ngón tay, dạ một tiếng.
Bé vẫn không hiểu ý nghĩa của chuyện đánh trả khi bị bắt nạt, bé luôn cảm thấy dù thế nào đi nữa, nếu ném lại thì chính bé đang bắt nạt người khác.
Mặc dù thật ra thì bé rất yếu ớt, không thể bắt nạt được ai hết.
Ung Trạch không giống U U, cậu đã quen với giọng điệu người lớn của Thẩm Tịch Xuyên.
Nghe thấy lời nói nghiêm túc của Thẩm Tịch Xuyên, cậu có chút nghi ngờ.
Không lẽ trẻ em loài người ở độ tuổi này đều có IQ như Thẩm Tịch Xuyên và Cố Diệu Diệu sao?
Vậy U U?
U U vẫn không biết có người đang nghi ngờ chỉ số thông minh của bé. Bé ngồi trên cao, vừa liếc mắt đã nhìn thấy phía bên kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-sung-vai-ac-ba-tuoi-ruoi/385133/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.