Editor: Hân Beta-er: Huệ Lê Thị ------------------------- Cầm cây đàn violin trong tay, trong làn gió bốn phía thổi tới, không biết tại sao cô lại nhớ tới vài chuyện ở kiếp trước. Khi đó cô nằm trên giường bệnh, tay cô cũng không thể cầm nổi đàn violin, trong lòng tràn đầy oán hận, cho dù trong mơ cô cũng muốn trở lại quá khứ, nếu như được làm lại một lần, cô nhất định sẽ lấy lại tất cả những thứ thuộc về mình. Nhưng cô không ngờ, khi một lần nữa sống lại, cô cũng không trở thành người có lòng dạ ác độc như thế. Cô cũng không rộng lượng đến mức tha thứ cho những người ở kiếp trước. Chỉ là gia đình này đã hoàn toàn khác biệt, đã cứu rỗi cô khỏi nỗi oán hận vô tận, để cô có thể thản nhiên đối mặt, tận hưởng cơ hội thứ hai ông trời ban tặng cho mình. Đặt cây vĩ* lên trên dây đàn, Cố Diệu Diệu chần chờ vài giây rồi kéo một khúc hòa âm vừa lãng mạn vừa tráng lệ. * Cây vĩ: Bộ phận sẽ truyền tác động lực của người đánh vào trên dây đàn để tạo nên âm thanh. Tuy rằng khúc đàn này có tiết tấu chậm rãi nhưng lại làm người nghe có cảm giác ung dung mà hùng vĩ. Cả trường quay cùng khán giả ngồi xem đều vô cùng kinh ngạc, không nghĩ đến một đứa trẻ chỉ mới sáu tuổi như Cố Diệu Diệu mà lại có thể kéo đàn một cách chính xác và êm tai đến vậy, không hề có sự thô ráp như âm thanh cưa gỗ của người mới học. - - Đây là thiên tài violin sao? "Từ khi nào mà Diệu Diệu lại đàn tốt như vậy?" Cố Khải Châu kinh ngạc nói. Ngược lại, Úc Lan vô cùng bình tĩnh: "Đó là do anh ít về nhà, mỗi ngày con bé đều luyện đàn, anh mà ở nhà nhiều thêm mấy ngày thì bây giờ cũng không cần ngạc nhiên như vậy." Đúng là Cố Khải Châu ở nhà rất ít, nhưng nói ông không quan tâm con cái thì lại trách lầm ông. Thầy dạy đàn mới của Cố Diệu Diệu cũng do ông mời đến, là nghệ sĩ violin nổi danh quốc tế, không phải dễ dàng mời được, nhưng ông chỉ nghe thầy giáo khen Diệu Diệu đàn tốt chứ không biết con bé đã đạt đến trình độ nào. 【Hu Hu Hu, mặc dù cảm thấy mẹ kế Úc Lan không dịu dàng nhưng bà lại rất quan tâm cô bé. 】 【Là một phụ huynh có con học đàn, tôi chỉ có thể nói, học đàn không chỉ nhờ vào thiên phú mà còn phải bỏ ra rất nhiều tiền, nghe cách nói của Úc Lan thì có thể thấy bà ấy thật sự quan tâm đến Cố Diệu Diệu. 】 【 Ài, cũng phải có lòng mới trở nên thân tình như vậy, chị gái đối tốt với em gái, mẹ kế cũng tốt với con riêng, loại tình cảm này chân thật hơn nhiều so với loại người vừa mới đến đã đem con gái riêng xem như con ruột. 】 Nếu Cố Diệu Diệu nhìn thấy những lời này, rất có thể cô sẽ nói rõ rằng: U U đối xử tốt với cô, nên cô mới đối xử tốt với bé, sau đó thì Úc Lan cũng đối xử tốt với cô. Tất cả những cái này đều bắt nguồn từ lòng tốt của bé con đối với người chị gái kỳ lạ bỗng nhiên xâm nhập vào gia đình bé. Là U U mang ánh sáng đến thế giới của cô, từ đó mới có thể thúc đẩy vòng tuần hoàn của lòng tốt này. Khúc đàn kết thúc, người lớn và đám nhóc xung quanh đều vỗ tay như tiếng sấm. Cũng là người có con gái, bố Điềm Điềm thật tâm khen một câu: "Diệu Diệu nhà anh chị thật lợi hại, vừa độc lập, vừa tài hoa, trình độ đàn thế này có chỗ nào giống một đứa trẻ sáu tuổi? Nói mười sáu tuổi cũng được ấy chứ?" Hai vị phụ huynh bên này cũng khiêm tốn đáp lời, nhưng U U lại vô cùng tự hào mà khoe khoang. "Vâng ạ! Chị của con giỏi nhất! Không ai giỏi bằng chị con hết!" Không biết bởi vì khung cảnh sao trời ở đây quá lãng mạn, hay vì chính cô đột nhiên trở nên đa sầu đa cảm, nghe xong những lời này bỗng nhiên Cố Diệu Diệu nhớ đến cuộc thi đàn violin đầu tiên của mình ở kiếp trước. Cô bé được giải nhì tủi thân lao vào lòng bố mẹ với sự chán nản, cả nhà cũng vội vàng an ủi cô bé. Còn Cố Diệu Diệu, người giành được giải nhất đang đứng trên sân khấu, lại chẳng có ai để khoe, cũng không có ai đến khen ngợi. Nhưng lúc này, cuối cùng cũng có người chăm chú nhìn cô, khen ngợi cô. ".. Những tiết mục tài năng đã kết thúc, đã xem biểu diễn của các gia đình rồi mọi người thích tiết mục nào nhất?" Đạo diễn Chu mỉm cười dò hỏi. Đúng như dự đoán của ông, tất cả các bạn nhỏ đều chỉ vào Cố Diệu Diệu, trong đó U U còn phải đứng lên chỉ. Đạo diễn Chu lại thuận miệng nói: "Mọi người đều nhất trí như vậy à, vậy hỏi thêm một câu nữa, chúng ta đã cùng nhau đi du lịch nhiều lần như vậy, mọi người cảm thấy trong chúng ta ai là bạn nhỏ dũng cảm nhất?" Lại một lần nữa, tất cả mọi người đều chỉ về phía Cố Diệu Diệu. À, ngoại trừ chính cô. Cố Diệu Diệu chỉ vào một hướng khác, đạo diễn Chu nhìn theo hướng cô chỉ, muốn nhìn xem cô chọn bạn nhỏ nào. Tập trung nhìn-- Cô chỉ về phía Cố U U. Đạo diễn Chu: . Có bênh người mình thì cũng không cần phải làm như vậy đâu? Đạo diễn Chu: "Tôi thấy ý kiến của Diệu Diệu không giống với mọi người, sao cháu lại cảm thấy U U là người dũng cảm nhất?" Cố Diệu Diệu nghĩ nghĩ: "Bởi vì U U có thể làm những chuyện con không thể làm được." Đạo diễn Chu: ".. Ví dụ như?" "Chẳng hạn như U U có thể nói yêu ai, thích ai, thích chơi cùng với ai, muốn làm gì.. Bé đều dám nói." Cố Diệu Diệu cảm thấy cho dù bây giờ cô thật sự là một đứa bé sáu tuổi thì cô cũng không thể nói ra những lời như vậy. Trước đó có nhận lời nhờ vả của đạo diễn Chu, mẹ Chu Chu tiếp lời: "Sao cháu lại không dám nói?" Cố Diệu Diệu nghi ngờ hỏi: "Vì sao phải nói ra ạ, lỡ như người ta không thích cháu, không thương cháu, thì chẳng phải sẽ bị mất mặt sao?" Từ lần đầu tiên nhìn thấy U U, cô đã vô cùng tò mò. Vì sao con bé lại đối xử tốt với cô như vậy chứ? Lúc nào cũng chạy theo phía sau cô, dùng ánh mắt tràn đầy ngây thơ và tin tưởng nhìn cô? Rõ ràng cô chưa từng chủ động đối xử tốt với bé, bé không sợ sẽ nhận lại sự châm chọc của cô khi bé cứ lấy lòng như vậy sao? Mẹ Chu Chu nhìn cô, kinh ngạc trước suy nghĩ trưởng thành của cô. Những đứa bé khác rất ít khi nghĩ đến chuyện bị mất mặt, bọn nhỏ đối xử tốt với người khác không phải vì mục đích gì cả, chỉ đơn thuần là muốn làm như vậy mà thôi. Khi đứa trẻ thích một người sẽ rất đơn giản, bé sẽ muốn tới gần, muốn nói chuyện và sẽ ỷ lại vào người đó. Bởi vì không bị từ chối, nên tự nguyện bỏ ra, tự nguyện chủ động đến gần. Chỉ khi kết thúc thời thơ ấu, đã trải qua nhiều chuyện, con người mới có thể che giấu tâm tư của mình, cũng sợ biểu hiện cảm xúc ra ngoài vì cho rằng đó là một loại chuyện xấu hổ. Thậm chí còn có người xấu hổ đến mức không muốn nói ra, nếu nhìn thấy một món đồ mình thích họ cũng không chủ động mở miệng. Người khác dò hỏi họ cũng không chịu thừa nhận, nhất định phải chờ đến khi người khác tự đến đoán, tự tìm hiểu, thậm chí là đem món đồ đó bỏ vào tay thì bản thân họ lại tỏ ý không muốn nhận, lúc đó họ mới cảm thấy hài lòng. Sau khi nghe xong lời của Cố Diệu Diệu, mẹ Chu Chu suy nghĩ: Bé theo bản năng tự bảo vệ chính mình mà không muốn chủ động tới gần người khác, cuối cùng thì bé đã bị từ chối bao nhiêu lần mới có thể hình thành loại suy nghĩ này? "Vì sao lại mất mặt ạ?" Ngồi bên cạnh Cố Diệu Diệu, U U không hiểu chị gái và mẹ Chu Chu đang nói về cái gì, bé chỉ hiểu chị đang nói đến chuyện mất mặt. Cố Diệu Diệu thấy bé ngơ ngác, vì thế lại lặp lại một lần nữa: "Em nói thích chị, lỡ như chị không thích em, vậy em có cảm thấy mất mặt không?" U U sửng sốt, thong thả lắc đầu: "Không mất mặt, nhưng em sẽ khó chịu." Trong mắt nổi lên ánh nước, lúc này bé mới nhận ra, hình như mỗi lần bé nói yêu chị, thích chị, chị đều không trả lời bé. Bé rất muốn đuổi theo hỏi xem rốt cuộc thì chị có thích bé hay không, thế nhưng không biết tại sao, bé loáng thoáng cảm thấy hình như vấn đề không phải ở đây. Vì thế bé đáng thương nhìn chị gái một lúc, không khóc lóc la lối um sùm, chỉ chậm rãi đến gần, dùng bàn tay nhỏ bé của mình nâng khuôn mặt chị lên, chân thành nói: "Chị ơi, nếu chị hỏi em có yêu chị không, em vẫn sẽ trả lời là em yêu chị." "Mặc kệ bao nhiêu lần, em cũng không nói không thích chị." Cho nên, chị không cần sợ người khác từ chối khi nói ra cảm xúc của mình. Chị phải dũng cảm lên, bởi vì tình cảm của chị sẽ có người đáp lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]