Editor: Phượng Vũ Thiên Tuyết Beta-er: Huệ Lê Thị * * * "Xem, xem ra người chiến thắng đã xuất hiện, đã xuất hiện.." Chu đạo tâm trạng phức tạp gượng cười, nhìn về phía Cố Diệu Diệu đang cõng một cái sọt nặng trĩu trên lưng. U U đứng bên cạnh Cố Diệu Diệu ngẩng đầu ưỡn ngực, một bộ dáng kiêu ngạo của người hạng nhất, chờ người khác khen ngợi. Tất nhiên là hai bé được hạng nhất, bởi vì ngoài hai bé, ngay cả bố của Điềm Điềm cũng phải dùng toàn lực mới bắt được một con cá nhỏ bằng nửa bàn tay. Mang ra so sánh, hai chị em U U bắt được ba con cá vừa to vừa mập, mà chúng lại thuộc ba loại khác nhau. Sau khi bồ nông nhỏ bị Cố Diệu Diệu tách mỏ ra lấy cá, chuyện này đã để lại bóng ma tâm lý cực kỳ lớn trong lòng cậu ta, suýt chút nữa thì cậu ta đã đau khổ đến mức phải biến thành hình người. Bồ nông nhỏ chui vào ngực Ung Trạch khóc nức nở. Đứa bé kia! Rõ ràng lớn lên đáng yêu như vậy! Vậy mà bé! Bẻ miệng của cậu ta để lấy cá! Hu hu -- Sau khi bị người ta lợi dụng, bồ nông nhỏ vừa thoát khỏi nanh vuốt của Cố Diệu Diệu đã lập tức xoay người chạy như bay, đến đầu cũng không dám quay lại. Thấy mọi người đều đang nhìn bọn họ, Cố Khải Châu lo lắng Cố Diệu Diệu sẽ để lại ấn tượng quá mức hung hãn cho người xem nên ông cười cười làm dịu bầu không khí: ".. Diệu Diệu, vừa nãy bồ nông nhỏ có làm con sợ không? Sau này nếu con sợ thì đến tìm ba, ba sẽ bảo vệ con.." Cố Khải Châu cố gắng giải thích cho hành vi vừa rồi của Cố Diệu Diệu là do cô quá sợ hãi, nhưng mà Cố Diệu Diệu cũng không cảm kích. "Con không sợ, chỉ là vừa nãy nó còn cố ý khoe khoang trước mặt chúng ta, thật khiến người ta tức giận." Cô đoán, có lẽ là do người nhân viên kia đã bóp cái miệng của nó? Cho nên nó mới cố ý bắt cá đến khoe khoang trước mặt bọn họ? Thông minh như vậy sao, không phải là thành tinh rồi chứ? Tuy rằng trường hợp này có chút mất khống chế, nhưng chương trình vẫn phải tiếp tục quay. "Được rồi, chúng ta sẽ phát phần thưởng cho người được hạng nhất, phần thưởng hạng nhất chính là một vòng hoa do chính người dân bản xứ làm.." "Vòng hoa này được nghệ nhân thủ công sống gần núi Trường Trạch tự tay làm ra, hiện nay rất ít người có thể bện được một vòng hoa phức tạp như vậy, lát nữa về nhà, Diệu Diệu có thể tặng vòng hoa này cho nàng tiên ốc, người đã chuẩn bị bữa tối cho mọi người.." Chu đạo đưa vòng hoa cho Cố Diệu Diệu. Vòng hoa được bện từ rất nhiều hoa tươi với nhiều màu sắc khác nhau, thật sự tinh xảo giống như một món trang sức có tính nghệ thuật. Nếu đưa cho U U, hoặc là một bạn nhỏ khác thì phân đoạn này chỉ là một màn trao thưởng ấm áp, nhưng mà người nhận vòng hoa lại là Cố Diệu Diệu.. Trường hợp này có chút xấu hổ. 【Bằng mắt thường cũng có thể thấy thật xấu hổ, tôi thật sự không dám xem nữa.. 】 【Tuy rằng tính cách của Diệu Diệu tương đối chững chạc và lạnh lùng, nhưng tôi cứ có cảm giác trước kia bé sống không được vui vẻ nhỉ? 】 【Thấy thế nào thì Diệu Diệu cũng không giống người sẽ thản nhiên tiếp nhận mẹ kế, huống chi hình tượng của Úc Lan cũng không phải người ôn nhu thân thiết gì】 【Tâm tư của tổ tiết mục thật sự quá đen tối, tôi đoán sẽ có rất nhiều anti-fan đang đợi Úc Lan bị xấu mặt vì không đủ tiêu chuẩn làm mẹ kế.. 】 Đối với những bình luận này Cố Diệu Diệu hoàn toàn không biết, cô bình tĩnh, rất tự nhiên mà đưa vòng hoa cho Cố Khải Châu. "Ba, cái này cho ba." Cố Khải Châu có chút bất ngờ, nhận lấy hỏi: ".. Cho ba?" Cố Diệu Diệu nhỏ giọng nói với ông: "Con biết, người ở nhà nấu cơm cho chúng ta chính là dì Úc đúng không?" Lời nói của Cố Diệu Diệu được thiết bị thu âm thu lại một cách rõ ràng, khán giả cũng nghe rõ hai chữ "dì Úc". Ngay lập tức, những anti-fan đang ngo ngoe muốn động cũng trở nên hưng phấn gõ bình luận: 【Nhìn đi nhìn đi, tôi biết mà, con gái vợ trước làm sao có thể tiếp nhận tiểu tam được chứ? Đứa bé đáng thương, còn nhỏ như vậy đã phải trưởng thành, không biết đã bị Úc Lan hành hạ như thế nào】 【Đúng là U U đáng yêu thật, cũng có vài người yêu thích bé, nhưng không nên chỉ vì thích U U mà từ bỏ tam quan của mình nha】 【Đến bây giờ cũng không gọi là mẹ, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra mối quan hệ giữa hai người là như thế nào】 Còn có người ác độc hơn bình luận: 【Rõ ràng Úc Lan rất khôn khéo thế mà lại sinh ra một đứa con ngu ngốc như vậy, đây chắc là báo ứng đó? 】 Bình luận này đã thành công khiến người qua đường tức giận. Chỉ vài giây sau, khu bình luận đã trở thành nơi mưa rơi đạn nổ, thành một mớ hỗn loạn, vốn là bầu không khí ấm áp đáng yêu lại bị đám anti-fan này khuấy động tạo thành một bãi nước đục ngầu. Trong màn ảnh, Cố Khải Châu nghe cô nói xong thì sửng sốt. Theo ông quan sát, Cố Diệu Diệu và Úc Lan cơ bản là trạng thái nước sông không phạm nước giếng, khi có nhiều người thì cả hai cũng sẽ nói vài câu, nhưng khi chỉ có hai người thì cả hai đều không chủ động mở miệng nói chuyện với nhau. Bây giờ đột nhiên lại nhắc đến Úc Lan--? "Cái vòng hoa này, ba đi tặng cho dì Úc đi." Cố Diệu Diệu chớp chớp mắt, "Lúc đi ra cửa con đã nhìn thấy, có phải sắp tới ngày kỷ niệm 1500 ngày hai người yêu nhau không ạ?" Lời này lại làm Cố Khải Châu kinh ngạc. ".. Làm sao con thấy?" Nghe thấy hai người nói chuyện, U U cũng thò đầu qua, phụ họa: "Con cũng nhìn thấy! Ở trên quyển lịch! Có một cái ký hiệu thật lớn thật lớn!" Bị hai đứa con gái bảo bối nhìn thấy loại ngày kỷ niệm yêu nhau như này, Cố Khải Châu cảm thấy hơi xấu hổ. Mặc dù Úc Lan là người không quá để ý đến những chi tiết nhỏ này, nhưng làm một thanh niên nghệ thuật.. không phải, trung niên nghệ thuật, Cố Khải Châu vô cùng có cảm giác nghi thức với những chuyện nhỏ nhặt này. Thật ra người bình thường sẽ không quan trọng kỷ niệm 1500 ngày yêu nhau, nhưng ông còn đánh dấu vô số ngày kỷ niệm khác, trên cơ bản mỗi tháng đều có một ngày, hơn nữa mỗi lần đều có những món quà bất ngờ không giống nhau. Tuy rằng U U còn nhỏ, nhưng đối với những ký hiệu ở trên lịch bé đều hiểu được ý nghĩa của chúng. Cố Khải Châu ho nhẹ hai tiếng: "Còn chưa tới đâu, tuần sau mới đến." Cố Diệu Diệu đem vòng hoa đẩy vào trong ngực của ông rồi nói: "Vậy coi như là món quà trước thời hạn." Tới hay chưa cô cũng không quan tâm, chỉ cần mọi người nghe được những từ quan trọng 'kỷ niệm 1500 ngày yêu nhau', vậy thì không phí công cô cố gắng nãy giờ. Tất nhiên, những người đang cẩn thận chú ý, muốn chờ xem mẹ kế và con chồng xé bức, cũng đã nghe thấy. 【.. 1500 ngày là mấy năm? Ai tới tính một chút? 】 【Trả lời cho người học toán không tốt, là bốn năm, bất ngờ không? Chờ vả mặt đám anti-fan Úc Lan, bàn tay đánh vào mặt các người có vang hay không? Có đau hay không? 】 【Chính miệng Diệu Diệu và U U nói ra, là 1500 ngày, là bốn năm, năm nay Diệu Diệu 6 tuổi, mẹ sinh bé ra không bao lâu thì qua đời, đã tổng kết xong, còn có người nào không hiểu hay không? 】 Từ những tin tức Cố Diệu Diệu nói ra, những người có chỉ số thông minh bình thường cũng có thể biết được rốt cuộc thì Úc Lan có phải là tiểu tam hay không? Bởi vậy phần lớn những người qua đường lúc nãy còn đang nghi ngờ bây giờ đều đã im lặng. Nhưng mà vẫn còn không ít anti-fan nhận tiền làm việc, còn cố cãi: 【Lời này rõ ràng là đang tẩy trắng thế mà lại có người tin sao? Chắc chắn mấy đứa bé đã được dạy rồi! 】 Khán giả đều bị anti-fan chọc tức: 【Tới tới tới, các người nhìn xem Diệu tổng của chúng ta là loại ngốc bạch ngọt, người khác bảo bé nói cái gì thì bé sẽ nói cái đó hay sao? 】 【Lúc nãy còn nói Diệu Diệu bị mẹ kế khi dễ, chèn ép nên mới có tính cách độc lập như vậy, sao bây giờ người độc lập lại biến thành người khác nói gì thì nghe nấy rồi? Này anh bạn da đen lúc nãy, cậu có thể làm cho cái logic này hợp lý một chút được không? 】 【Vừa nhìn đã biết Diệu Diệu của chúng ta chính là một bạn nhỏ có chủ ý riêng, các bé khác đã 6 tuổi cũng không có thông minh như vậy đâu? 】 Tuy rằng không tận mắt nhìn thấy trận chiến trên mạng, nhưng mọi chuyện cũng nằm trong dự tính của Cố Diệu Diệu. Mặc dù tuổi nhỏ sẽ có hạn chế, nhưng cũng có ưu điểm riêng. Ít nhất những lời cô nói sẽ không có người nghi ngờ đó là lời nói dối. Huống chi cô đang nói sự thật. Chỉ là chọn một thời cơ thích hợp mới nói ra thôi. "Ăn cơm nào~Ăn cơm nào~U U về nhà ăn cơm đây~" U U vui vẻ vẫy tay tạm biệt anh trai đóng vai yêu quái sư tử, cũng vẫy tay tạm biệt bồ nông nhỏ vẫn còn bóng ma tâm lý, bé vui vẻ mà đi về nhà. Một bên nắm tay chị, một bên nắm tay Cố Khải Châu, U U ngẩng khuôn mặt ngây thơ lên hồn nhiên hỏi: "Ba, tối nay chúng ta sẽ ăn món gì ạ?" Cố Khải Châu mang theo nụ cười vi diệu nói: "Ăn cơm do nàng tiên ốc nấu." Âm thanh non nớt lại hỏi: "Ai là nàng tiên ốc ạ?" Cố Khải Châu: "Mẹ con." "..." Trong lòng đang tràn đầy chờ mong vào bữa cơm tối, chỉ trong nháy mắt U U giống như bị sét đánh, mờ mịt ngơ ngác mà đứng. Cố Khải Châu hiểu được sự tuyệt vọng của U U, đồng tình mà thở dài một tiếng, giống như đang nói "Hãy nén bi thương." Nếu như khán giả cũng đang chú ý đến màn ảnh bên phía Úc Lan thì sẽ biết rằng Cố Khải Châu và U U biểu hiện như vậy không phải là không có nguyên nhân. - - Bởi vì ở căn nhà gỗ xa hoa của nhà họ Cố đang bốc lên từng trận khói dầy đặc. Ở xung quanh, nhân viên công tác đã cầm sẵn bình chữa cháy trên tay, chỉ cần bếp lửa bên trong không thể khống chế được, bọn họ sẽ lập tức vọt vào dập lửa để bảo đảm rừng rậm được an toàn. Nhưng mà, phải biết rằng, ở bên trong gian nhà gỗ kia là dùng gas, chứ không phải là bếp lò! ".. Khụ, khụ!" Trong phòng bếp, khói cuồn cuộn bay lên, nhìn vào món ăn trong nồi, nữ minh tinh xinh đẹp đang hết sức hoài nghi nhân sinh. "Không thể nào! Cái nồi này có vấn đề à?" Úc Lan hoảng sợ, bà không thể tin rằng bà lớn lên xinh đẹp như thế này mà lại xào ra một nồi đồ ăn khó coi như vậy. "Dì nhà tôi cũng làm như vậy, vì sao khi tôi xào thì thành ra thế này?" Mẹ nó, quả thực là người bán và người mua hoàn toàn không giống nhau! Úc Lan miễn cưỡng đem đồ ăn đặt lên bàn, ánh mắt ngưng trọng nhìn món ớt xanh xào thịt đang dính một chỗ, lại nhìn món trứng xào cà chua có màu hồng, màu vàng còn thêm cả màu đen. Ừm.. Có thể nhìn thì không thấy đẹp, nhưng hương vị chắc là cũng chấp nhận được.. Có lẽ vẫn ăn được nhỉ? ".. Mẹ?" Từ bên ngoài đi vào, U U ghé vào khung cửa phòng bếp, gọi một tiếng thăm dò. ".. Lan Lan?" Đứng phía sau U U, Cố Khải Châu cũng ngửi được mùi hương đáng sợ, có chút chần chờ kêu một tiếng. Trong phòng bếp Úc Lan nghe thấy tiếng gọi, hai mắt sáng ngời, bưng đồ ăn đi tới nói: "Mọi người đã về rồi? Tới đây, đồ ăn vừa làm xong, đến nếm thử tay nghề của em!" Úc Lan bưng đồ ăn bước tới hai bước, U U và Cố Khải Châu rất ăn ý cùng nhau lùi về phía sau hai bước. Úc Lan: "..." Bà híp mắt nhìn hai người, thanh âm lạnh đi vài phần. "U U, Cố Khải Châu." Đặt thức ăn lên bàn, bà xoay người, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Xem ra hai người không có chút tin tưởng nào vào tay nghề của em." Cố Khải Châu kín đáo nói: ".. Không phải không tin tưởng.." U U nghiêm túc đáp: ".. Là thật sự.." Cố Khải Châu che miệng U U lại, giúp bé bổ sung: ".. Là thật sự, vô cùng lợi hại, người chưa bao giờ xuống bếp lại có thể nấu được như vậy đã rất tốt, với trình độ này nếu như luyện tập thêm vài lần thì dì Trương nhà chúng ta cũng phải nghỉ việc!" U U trợn tròn mắt, không thể tin được nhìn Cố Khải Châu. - - Ba! Làm người không thể nói dối! Sao ba có thể nói rành mạch như vậy! "Phải không?" Rõ ràng Úc Lan đã bớt giận, nhưng vẫn bán tín bán nghi nói: "Sao em lại thấy hình như hai người không muốn ăn cơm em làm?" Cố Khải Châu còn đang suy nghĩ làm sao để tiếp tục lừa gạt thì thấy Cố Diệu Diệu rất tự nhiên ngồi vào bàn ăn, nhẹ nhàng nói: "Dì Úc vất vả làm cơm, làm sao ba có thể kén cá chọn canh chứ." Cố Khải Châu cũng kinh ngạc. Đây là lời mà Cố Diệu Diệu sẽ nói sao? Úc Lan cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng bà cũng không biểu hiện ra. "Anh nhìn Diệu Diệu xem, còn không ngồi vào, chờ cái gì nữa? Chờ nàng tiên ốc khác đến làm phật nhảy tường* cho anh sao?" * Phật nhảy tường: Món súp vi cá nổi tiếng của người Phúc Kiến, quá trình chuẩn bị và nấu món này rất phức tạp. "..." Cố Khải Châu và U U yên tĩnh như gà ngồi vào bàn. Cũng may có nồi cơm điện nên cơm cũng không quá khó ăn, nhưng một bàn đồ ăn thì.. Chiếc đũa trong tay Cố Khải Châu và U U run lên nhè nhẹ, hai bố con liếc mắt nhìn nhau, ai cũng không muốn làm người đầu tiên động đũa. Sau đó, chuyện tiếp theo đã làm ông khiếp sợ. "Dì Úc, dì ăn trước đi." Không bao giờ chủ động nói chuyện với Úc Lan, lúc này Cố Diệu Diệu thế mà lại mỉm cười mở miệng, dùng đũa chung gắp cho Úc Lan một đũa ớt xanh xào thịt không ra hình thù gì. "Dì chuẩn bị bữa tối đã vất vả rồi, dì nếm thử trước đi ạ?" Cố Diệu Diệu mỉm cười tiêu chuẩn giống như một học sinh ưu tú đang nghênh đón lãnh đạo. Dưới rất nhiều máy quay, trong lòng Úc Lan kinh nghi bất định*. * Kinh nghi bất định: Không biết nên tin hay không. - - Cố Diệu Diệu đang đi theo con đường nào đây? Mặt ngoài Cố Diệu Diệu tươi cười sáng lạn, nội tâm lại không hề dao động. Vô nghĩa, tất nhiên là làm cho những kẻ ở trên mạng đang ác ý phỏng đoán rằng cô bị mẹ kế ngược đãi, sống trong nước sôi lửa bỏng phải ngậm miệng lại. Cô đang sống rất tốt, cũng không muốn bị một đám người bổ não biến cô thành một đứa nhỏ đáng thương phải ăn bữa nay lo bữa mai. Dù sao Úc Lan cũng là một diễn viên ưu tú đã từng nhận giải ảnh hậu, rất nhanh đã nhập diễn. "Không sao, mọi người cũng vất vả." Úc Lan từ ái mỉm cười, gắp cho Cố Diệu Diệu một đũa trứng gà xào cà chua bị khét. "Ăn nhiều một chút, còn lâu mới tới giờ ngủ, đừng để bị đói." Cố Khải Châu và U U nhìn hai người với khuôn mặt mờ mịt. Là hai người kia điên? Hay là bọn họ điên? U U lẩm bẩm nói: ".. Chị bị làm sao vậy?" Cố Khải Châu cũng không hiểu: ".. Hôm nay hai người bị sao vậy.. Sao lại thành như thế này?" Hai mẹ con plastic đang mỉm cười nhìn nhau, đồng thời quay đầu, một người nhìn U U, một người nhìn Cố Khải Châu, cùng nói: "Chúng ta thế nào?" "Chúng ta thế nào?" Cố Khải Châu và U U: "..." Hai cha con sợ hãi không dám nói chuyện nữa, cúi đầu yên lặng ăn một ngụm cơm tẻ, lấp kín miệng mình. 【Ha ha ha ha ha ha, hai người này sao lại không đi theo con đường bình thường vậy chứ? 】 【Đây là cái hình thức ở chung kỳ quái giữa mẹ kế và con trước của chồng sao? Sao tình mẹ con plastic này lại lộ ra một tia ăn ý vậy nhỉ? 】 【Ha ha ha ha, plastic thật sự là plastic, nhưng mà tôi lại không cảm thấy giả dối, còn thấy có chút đáng yêu? 】 【Lại nói, mấy người không cảm thấy tính cách của Diệu Diệu rất giống Lan tỷ sao? Nếu không phải biết rõ năm nay Diệu Diệu mới được Cố đạo đón về nhà, tôi còn cho rằng Diệu Diệu là do Lan tỷ nuôi lớn! 】 Lần này đám anti-fan cũng không xuất hiện, khán giả hi hi ha ha, không khí hòa thuận hơn nhiều. Cuối cùng Úc Lan tự tay gắp cho hai người kia một đũa thức ăn, không khỏi thúc giục bọn họ mau ăn. Bà cực khổ nấu lâu như vậy, dù không thể ăn thì cũng phải ăn cho bà! Cuối cùng vẫn là U U thấp cổ bé họng run run cầm đũa lên, với biểu cảm vô cùng anh dũng nhét đồ ăn của Úc Lan vào trong miệng. Úc Lan: "Thế nào? Có phải hương vị cũng ổn đúng không?" Cố Khải Châu: "U U, nếu thật sự không ăn được thì cũng không cần cố gắng, không được thì phun vào tay ba." Trong miệng nhét đầy đồ ăn làm gương mặt U U phình phình, bé vô cùng chậm rãi nhai nhai. ".. Được ạ, ăn ngon.." Bé dùng một loại biểu tình giống như đang chịu khổ, hàm chứa nước mắt để nói. ".. Con, con có thể.." Còn chưa nói xong, đứa bé đáng thương đã không thể nhịn được, phun đồ ăn vào lòng bàn tay của Cố Khải Châu. Phun xong rồi còn phi phi phi vài cái. Thấy đồ ăn khó ăn đến mức thảm thiết, Cố Diệu Diệu buông đũa, biểu tình bi thương nói: ".. Ba, dì Úc, chúng ta vẫn nên đi ăn cơm chùa thôi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]