Chương trước
Chương sau
Editor: Gin
Beta-er: Thiên Bách Nguyệt
_________________
Nếu như muốn xếp hạng các loại bóng ma tâm lý trong cuộc đời mới ba tuổi rưỡi của U U, thì khoảnh khắc bị con bồ nông kia ngoạm vào miệng nhất định sẽ nằm trong top 3.
* * * Bé xem cậu ấy là bạn bè nhưng mà cậu ấy lại muốn ăn thịt bé?
U U bị dọa đến ngốc luôn, trong cái đầu nhỏ của bé đều là hai chữ xong rồi.
Đầu của bé bị ngỗng ngỗng ngoạm vào miệng, có phải bé sẽ trở nên ngốc nghếch hơn nữa hay không?
Cũng may nhân viên an ninh đang ở gần đó, bồ nông chỉ mới ngoạm U U được vài giây thì họ đã nhanh chóng đến cạy miệng con bồ nông đang phát điên muốn ăn thịt người để giải cứu đứa trẻ đang bị ngậm trong miệng nó.
Sau khi con bồ nông kia bị nhân viên an ninh cạy miệng và cưỡng chế mang đi, U U mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, cuối cùng tầm mắt cũng đã nhìn thấy một ít ánh sáng.
"Không sao chứ?"
Đám người Cố Khải Châu, Cố Diệu Diệu và Đinh Nghiêu hoàn toàn không nhìn thấy một màn bồ nông phát điên muốn ăn con nít lúc nãy, chỉ nhìn thấy con bồ nông nhỏ vẫn chưa trưởng thành hoàn toàn đang bị nhân viên an ninh dùng tư thế xách gà xách đi đâu đó.
U U vẫn còn đờ đẫn, bé duỗi tay sờ sờ cái đầu nhỏ của mình, hình như là đang xác nhận xem nó có bị con bồ nông kia ăn mất hay không.
Một hồi lâu sau bé mới từ từ lấy lại tinh thần, chỉ chỉ con bồ nông đang bị xách đi ở bên kia, sau đó lại chỉ chỉ cái đầu nhỏ của mình, vô cùng tủi thân bẹp bẹp khóe miệng, cái miệng nhỏ không tiếng động khép khép mở mở, tiếng khóc kinh thiên động địa chậm chạp vang lên--
"Hu hu hu hu hu hu--!"
"Đầu của em bị cắn! Không còn thông minh nữa hu hu hu!"
Các khán giả theo dõi toàn bộ quá trình lúc nãy ngoại trừ lo lắng thì vẫn không tim không phổi mà cười ha ha:
【Ha ha ha ha ha ha thật xin lỗi U U tiểu bảo bối nha, không phải chị tàn nhẫn, mà là do bé buồn cười quá đi ha ha ha! 】
【Tại sao U U của chúng ta còn nhỏ như thế mà phải chịu đựng nhiều như vậy ha ha ha ha 】
【Ngỗng ngỗng mày thật quá đáng! Biết U U bảo bối của bọn chị không được thông minh rồi mà còn ngoạm đầu bé! Nếu bé biến thành tiểu ngốc nghếch thì mày có đền được không kkk】
【Bồ nông: Cô bạn nhỏ thật đáng yêu, lần sau bổn bồ nông vẫn dám! 】
Đừng nói những người khác, ngay cả Cố Diệu Diệu luôn thiên vị em gái nhà mình cũng nhịn không được nghẹn cười trong lòng.
Có thông minh hay không, chuyện này không liên quan tới bồ nông mà.
Mặc dù bồ nông đã ngoạm lấy đầu của cô bạn nhỏ, nhưng dù sao cả một ngọn núi này đều là động vật hoang dã quý hiếm, trước khi bọn họ đến đây, người phụ trách núi Trường Trạch cũng đã từng nhấn mạnh rằng, trong lúc quay chụp không được phép tổn thương các loài động vật trong núi.
Cho nên nhân viên an ninh cũng chỉ có thể nhẹ nhàng xách con bồ nông đi qua một bên, không dám làm tổn thương nó chút xíu nào.
Bồ nông nhỏ nhìn cô bé khóc đến mức nước mắt nước mũi lem luốt cả khuôn mặt, bối rối nghiêng nghiêng đầu.
Trên người cô bé này có mùi sữa của trẻ con nhân loại, nhưng cũng có một chút hơi thở đặc thù của trẻ con yêu quái, bồ nông nhỏ sinh ra và lớn lên ở núi Trường Trạch, cũng đã từng gặp rất nhiều loại người, nhưng cô bé xinh đẹp này là người đầu tiên khiến cậu ta chú ý.
Cậu ta tò mò nên không chịu rời đi, đứng xa xa chăm chú nhìn U U.
Cuối cùng thì chỉ đơn thuần là bị dọa sợ thôi, không phải thật sự bị thương, tổ tiết mục lập tức tặng một viên kẹo, sau đó U U đã nhanh chóng quên đi thảm cảnh đầu nhỏ của bé suýt bị bồ nông ăn mất, tùy ý để ba dùng khăn lông ướt lau lau khuôn mặt nhỏ cho bé.
".. Mình, mình không thích cậu."
U U nói với bồ nông nhỏ đang đứng đằng xa quan sát bé.
"Cậu dọa mình sợ, động vật nhỏ không thể ăn thịt người!"
Bồ nông nhỏ không thèm phản ứng bé, đôi mắt đậu đen vẫn tò mò chăm chú nhìn U U.
Loại ánh mắt vừa có linh tính lại vừa kỳ lạ này khiến U U cảm thấy vô cùng quen thuộc, hình như có hơi giống ánh mắt mà Miên Miên nhìn bé.
".. Cậu không cần nhìn mình như thế, cậu, có phải cậu nên nói xin lỗi mình hay không, như vậy mình mới làm bạn với cậu nha."
Hình như bồ nông nhỏ nghe hiểu mấy lời U U nói, vung cánh bay đến bên cạnh hồ nước, nhanh như cắt vớt một con cá lên cho bé.
Trong cái túi phía dưới mỏ của bồ nông có một con cá nhỏ đang bơi qua bơi lại.
U U ngạc nhiên trừng lớn hai mắt: "Oa-- cậu giỏi quá đi!"
Cố Diệu Diệu: ?
Vài phút trước còn bị bồ nông dọa sợ đến mức khóc thất thanh, chớp mắt đã khen người ta thật giỏi quá?
Em đúng là chỉ nhớ ăn không nhớ đánh* mà.
*Nhớ ăn không nhớ đánh: Ý nói chỉ nhớ những chuyện vui vẻ hạnh phúc không để tâm chuyện đau lòng khổ sở.
Chờ sau khi những chuyện rắc rối bên chỗ U U được giải quyết xong, trò chơi chọn phòng lần thứ hai đã được bắt đầu.
Điều khiến mọi người đều ngạc nhiên là Tiểu Tỏa lại làm ra được một quả cầu bằng bùn, sau đó cắm mấy sợi lông gà của mình vào. Có lẽ nhờ có Cố Diệu Diệu làm mẫu khi nãy.
Bố Tiểu Tỏa vừa nhìn thấy lập tức không vui:
"Tiểu Tỏa, biện pháp này là con tự nghĩ ra sao! Sao con có thể trộm ý tưởng của người khác như thế?"
Giọng nói của bố Tiểu Tỏa không hề nhỏ, Tiểu Tỏa bị ba ba mắng trước mặt nhiều người như thế, sợ tới mức ngơ ngẩn vài giây.
Trong số mấy đứa trẻ tham gia chương trình lần này, Tiểu Tỏa chính là đứa trẻ có tính tình hơi kỳ lạ một chút, đạo diễn Chu thấy vậy sợ lòng tự trọng của cậu bạn nhỏ bị tổn thương, vội vàng lên tiếng hòa giải:
"Tiểu Tỏa, thi đấu thì phải công bằng nha, chúng ta tự mình nghĩ ra cách làm khác, được không?"
Có lẽ là vừa rồi bị giọng điệu quá mức nghiêm khắc của bố mình dọa sợ nên bỗng nhiên Tiểu Tỏa lại trở nên ngang ngạnh, mọi người không cho nhóc ta làm, nhóc ta lại càng muốn làm cho bằng được, Tiểu Tỏa dùng đôi tay nhỏ của mình ôm lấy quả cầu bằng bùn, khăng khăng muốn dùng cách làm của Cố Diệu Diệu để thi đấu.
Cố Diệu Diệu ước lượng một chút, sức lực của Tiểu Tỏa lớn hơn cô nhiều, nếu như thật sự muốn so xem ai ném xa hơn, có lẽ cô không thể chắc chắn bản thân thắng nhóc ta.
Đạo diễn Chu cũng cảm thấy khó xử, lúc mấy bạn nhỏ này cứng đầu lên thì thật sự rất khó giải quyết, mạnh mẽ quở trách thì sẽ phản tác dụng, cho nên ông ta cũng chỉ có thể nháy mắt với Đinh Nghiêu nhờ anh qua giúp đỡ một chút.
Nhưng mà ngay lúc này, Đinh Nghiêu - người được đám trẻ con thích nhất cũng không giúp được gì. Cậu bạn nhỏ bị dục vọng muốn chiến thắng khống chế hoàn toàn, cố ý muốn đối nghịch với bố nhóc ta đang đen mặt đứng ở bên cạnh, trầm mặc tranh hơn thua với ông ấy.
U U cũng từ vẻ mặt của chị gái mình mơ hồ nhận ra, hình như chị gái bé dự định nhường vị trí thứ nhất cho Tiểu Tỏa.
- - -Nhưng, nhưng mà! Tuy bây giờ Tiểu Tỏa trông không muốn chịu thua, nhưng U U cũng hoàn toàn không muốn chị gái của bé thua người khác!
Cố Diệu Diệu nhìn nhìn vẻ mặt nôn nóng của U U, cho rằng bé cũng muốn ở trong một căn phòng tốt một chút, bèn sờ đầu an ủi bé:
"Căn phòng thứ hai thật ra cũng rất tốt mà, không cần buồn nha."
Bé siêu buồn, siêu khổ sở!
Chị gái bé vốn dĩ nên là hạng nhất!
U U gấp đến độ dậm chân, xoay vòng vòng tại chỗ, mãi đến khi mặt đối mặt với bồ nông nhỏ đang đứng phía sau bé, bé mới sửng sốt một chút, cái đầu nhỏ lúc ngốc lúc không bỗng nhiên lại trở nên thông minh lạ thường!
"Chị chị chị chị chị chị--!"
U U kích động nên không thèm để ý gì cả, trực tiếp ra tay nắm lấy cái mỏ dài của bồ nông nhỏ, xách cậu ta chạy về phía Cố Diệu Diệu.
"Giao cho ngỗng ngỗng! Ngỗng ngỗng siêu siêu giỏi!"
Cố Diệu Diệu nhìn bồ nông nhỏ có hơi tủi thân bị U U nắm chặt lấy cái mỏ dài, nghĩ thầm, em cũng thật là giỏi mà, tận mắt nhìn thấy bồ nông ăn thịt người mà cũng không khiến em bị bóng ma tâm lý.
Vì thế khi cuộc thi đấu chính thức bắt đầu, khán giả lập tức nhìn thấy mọi người đều nghiêm túc tuân thủ quy tắc cuộc thi, chỉ có một mình Cố Diệu Diệu --
Đang ôm một con bồ nông nhỏ.
Bồ nông nhỏ ôm tâm tình chuộc lỗi thì lại ngậm một cái lông gà trong miệng.
Trong khoảnh khắc tiếng coi vang lên, bồ nông nhỏ bị Cố Diệu Diệu vỗ nhẹ vào mông mập lập tức giương cánh bay lên làm đầu tàu tiên phong, chớp mắt đã bay được một khoảng khá xa.
So với bồ nông nhỏ thì U U còn cảm thấy hạnh phúc hơn nhiều, thấy chị gái nhà mình đã nắm lấy vị trí hạng nhất trong lòng bàn tay, bé vô cùng vui mừng nhảy chân sáo khắp nơi:
"Chị thắng chị thắng rồi~!"
Nhìn dáng vẻ vô cùng vui vẻ chúc mừng chiến thắng của U U, Tiểu Tỏa không nhịn nổi nữa, bị tức đến mức khóc òa lên..
Bố Tiểu Tỏa thấy nhóc ta khóc thì liền mềm lòng, nhưng vẫn cắn răng lạnh giọng hỏi:
"Có biết bản thân sai ở đâu chưa? Lần sau còn dám nữa không?"
Tiểu Tỏa không được bố dỗ dành lập tức khóc lớn tiếng hơn nữa.
U U vội vàng đi lên an ủi nhóc ta:
"Anh Tiểu Tỏa đừng khóc đừng khóc nha, là ai ức hiếp anh, U U giúp anh đánh người đó có được không?"
Tiểu Tỏa u oán nhìn bé một cái.
"Hừ.."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.