Chương trước
Chương sau
Sau khi biết được tin U U để cho Ung Trạch dắt Miên Miên đi, mọi người và Việt Minh đều có suy không khác nhau là mấy.
"Ở đâu cấp hộ khẩu cho cừu? Con bị lừa rồi."
Úc Lan nhẹ giọng đưa ra kết luận này.
"Không phải!" U U nổi giận đùng đùng phản bác "Con và anh Ung Trạch đã nói rồi! Anh ấy đã hứa với con!"
"Ồ? Thế cậu ta cũng để lại thông tin liên lạc cho con?"
"..."
"Con cũng không liên lạc được với cậu ấy, nếu cậu ta thực sự không trả lại Miên Miên cho con, con có thể làm gì?"
"..."
Còn, còn có thể như vậy sao!
Thế giới quan của U U đột nhiên bị đổi mới thì sốc ngay tại chỗ.
"Nhưng nhưng!" U U vẫn muốn biện hộ "Anh Ung Trạch không giống một kẻ lừa đảo, một chút cũng không giống!"
Cố Diệu Diệu không nể tình vạch trần: "Ở trong mắt em, những người ưa nhìn đều không phải kẻ lừa đảo, đúng không?"
U U đứng đắn khẳng định: "Không phải đâu!"
"Bí mật nói cho em biết, hôm qua Thẩm Tịnh Xuyên nói rằng bánh pudding trong tủ lạnh đã hết rồi, nhưng thật ra là lừa em, vì anh ấy sợ em sau khi ăn no nửa đêm lại không ngủ được."
Thẩm Tịnh Xuyên đột nhiên bị vạch trần: ".. Cố Diệu Diệu!"
Cố Diệu Diệu phết bơ lên bánh mì, giả vờ như không nhìn thấy vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của Thẩm Tịnh Xuyên.
Nhưng Úc Lan đã gật đầu, khẳng định hành động của Cố Diệu Diệu đã bóp nát suy nghĩ về giá trị khuôn mặt đối với anh trai xinh đẹp của U U.
Về vấn đề này, tốt hơn hết là nên cho bé biết sự tàn khốc của xã hội càng sớm càng tốt.
Quả nhiên, U U bị hai lần đả kích cực kỳ hoảng sợ, loạng choạng lùi về phía sau hai bước.
* * * Thì ra anh trai ưa nhìn cũng sẽ nói dối sao?
Trước thực tế là Thẩm Tịch Xuyên đã nói dối bé, U U cũng nghi ngờ nghiêm trọng về độ tin cậy của Ung Trạch.
Suy nghĩ một chút, hình như ngay từ đầu anh Ung Trạch đã rất muốn mang Miên Miên đi.
Anh ấy cũng tìm đến tận nhà, ba nói muốn đưa tiền nhưng anh ấy cũng không nhận, chỉ lấy đi một hũ kẹo của bé.
Nếu anh Ung Trạch thực sự không quay lại, chẳng phải kẹo của bé bị mất, Miên Miên cũng không còn?
Nghĩ đến đây, U U tủi thân nước mắt cũng bắt đầu tuôn ra, còn chưa nói đến việc đợi đến ngày giao hẹn, ngày hôm sau, sau khi Miên Miên rời đi, U U đã đứng ở trong sân như một hòn vọng phu*, háo hức mong ngóng Ung Trạch đưa Miên Miên trở lại tìm cô.
(*Những hòn đá có hình giống người thiếu phụ chờ chồng)
Hôm nay anh Ung Trạch và Miên Miên có trở lại không?
Không.
Ngày hôm sau anh Ung Trạch và Miên Miên có quay lại không?
Không.
Vào ngày thứ ba, Việt Minh ngồi cạnh U U an ủi:
"Không sao đâu, dù Miên Miên không quay lại thì em vẫn còn có anh."
U U sụt sịt hỏi cậu:
"Anh Việt Minh, có phải anh.. không thích Miên Miên?"
Việt Minh sửng sốt, sau đó chậm rãi nở một nụ cười dịu dàng.
Đôi đồng tử xinh đẹp của cậu trong sáng, khi cười cậu ta trông giống như một bức tượng thiên thần phản chiếu màu sắc rực rỡ dưới cửa sổ thủy tinh.
"Không, trước đây chỉ là hiểu lầm thôi, anh đã xin lỗi rồi, nếu Miên Miên có thể quay lại, anh sẽ rất vui."
Đúng vậy.
Cậu ta đang nói dối.
Cậu không muốn Miên Miên quay lại chút nào.
Mặc dù U U bây giờ đang buồn, nhưng cậu đột nhiên phát hiện ra rằng sau khi không có Miên Miên quấy rầy thì cậu và U U có thêm nhiều thời gian hơn để chơi với nhau.
Việt Minh biết rằng cậu sẽ không ở đây quá lâu, vì vậy mỗi ngày trước khi ngủ cậu đều sẽ ước, có thể ở cùng với U U lâu hơn một chút, lại lâu hơn chút nữa.
Ngay cả khi cậu biết suy nghĩ của mình thật đáng khinh bỉ lại u ám.
Cho dù khi cậu nói dối, giả vờ ngoan ngoãn, thì sự thật là cậu hoàn toàn không xứng đáng làm bạn của U U.
Nhưng mà cậu thực sự rất muốn, không muốn lại phải ở một mình.
"Đừng buồn, Miên Miên nhất định sẽ tha thứ cho anh!"
Việt Minh kinh ngạc trừng lớn mắt.
Một lần nữa cậu lại rơi vào một vòng ôm nho nhỏ.
"Miên Miên của chúng ta là một bạn cừu non rất tốt, chỉ cần anh xin lỗi nó thì nó sẽ không để trong lòng."
Nhân cơ hội chạm vào mái tóc mềm mại của Việt Minh, U U đảm bảo với cậu:
"Có em ở đây, em và anh sẽ cùng cố gắng!"
Bé nói với giọng điệu rất nghĩa khí, như thể bé cho rằng Việt Minh vì điều này nên mới thể hiện vẻ mặt buồn bã đó.
Việt Minh bị U U vỗ lưng, lặng lẽ cúi đầu, các ngón tay đặt trên đầu gối dần dần khép lại.
U U suy nghĩ cho hắn như thế, nhưng hắn chỉ nghĩ đến khao khát hạnh phúc ích kỷ của riêng mình, không quan tâm đến việc U U sẽ buồn như thế nào khi mất Miên Miên.
Hắn thực sự là.. một người rất xấu.
Nhưng mà-
"Ung Trạch là một đại yêu quái." Việt Minh lại khuyên bảo bé lần nữa "Yêu quái thích nói dối nhất, anh ta nói dối em thì sẽ không quay lại đâu."
Hắn rất xấu và tồi tệ.
Nhưng con yêu quái còn tệ hơn hắn.
"Không phải!"
U U bị cậu ta nói đến mức muốn khóc buông cậu ra, chịu đựng tủi thân nói:
"Anh Ung Trạch đã hứa với em, anh ấy sẽ đưa Miên Miên quay lại!"
"Anh ta là một con yêu quái nói dối."
"Anh ấy không phải! Anh ấy là một yêu quái đẹp trai.. A không phải, anh ấy là anh trai tốt!"
Việt Minh không tranh cãi với U U nữa.
Hắn cũng đã từng tin vào một con yêu quái bị thương.
Khi nó bị trúng bẫy thú trên núi, hắn đã gọi mọi người tới giúp và giải cứu con quái vật đang hấp hối.
Tuy nhiên, ngay khi quay đầu lại, nó đã ăn thịt con cún vàng ở phía sau đang muốn bảo vệ cậu.
Không thể tin tưởng yêu quái.
Yêu quái sẽ lừa dối con người.
Ngay khi cậu đang định yên lặng chờ cùng U U, chờ cho đến khi bé bỏ cuộc thì một cơn gió và âm thanh lớn đã thu hút sự chú ý của cả hai.
Tất cả đều nhìn lên.
Trên bầu trời xanh, tiếng cánh quạt quay giống như tiếng sấm đinh tai nhức óc.
Trực thăng hạ cánh xuống điểm hạ cánh trong khu biệt thự.
- - -Đây là?
Trong sự ngạc nhiên của hai đứa trẻ, hai bóng dáng quen thuộc từ trên trực thăng bước xuống, một trong số đó lao thẳng về phía U U, khiến bé ngã nhào xuống đất, vui vẻ liếm má bé.
Theo sau đó là người thiếu niên với mái tóc bay loạn theo gió, giọng nói có chút mơ hồ, nhưng Việt Minh vẫn nghe ra được.
"Anh đã cố gắng đến sớm."
"Không phải đợi lâu phải không?"
- - -Nhưng dù anh có đến sớm thế nào! Thì dùng máy bay trực thăng cũng quá khoa trương rồi!
Nhưng U U không quan tâm về vấn đề này, bé nhiệt tình ôm lấy Miên Miên, vui vẻ nói:
"Em đã đợi rất lâu! Nếu anh không trở lại, em sẽ tức giận!"
Ung Trạch không trả lời, chỉ nhìn Miên Miên dính lấy bé làm nũng.
Mà Việt Minh đã thực sự bị sốc bởi hành vi cường hào của anh khi đưa cừu con trở về bằng trực thăng, cậu ta chết lặng tại chỗ, tựa như không thể tin rằng Ung Trạch đã thực sự đưa Miên Miên trở lại.
Miên Miên vẫn là một con yêu không thể ăn thịt người, nhưng nếu là Ung Trạch muốn ăn U U, lần trước anh ta đã có thể nuốt U U vào bụng, không cần rắc rối như vậy đi?
- - -Anh ta có ý đồ gì?
Nhìn như thế này.. giống như họ thực sự là bạn của nhau..
Trong lúc Việt Minh nghĩ đến xuất thần, Miên Miên và U U đang chơi đùa ầm ĩ bất giác lại gần đây, sau đó nhân lúc Việt Minh không chú ý --
Liếm! Liếm cậu ta một cái!
Chuyện gì xảy ra?
Việt Minh: "?"
Cậu sững sờ, chạm vào gò má dính đầy nước dãi của cừu non, rồi ngây ngốc quay đầu nhìn Miên Miên.
Chú cừu xấu hổ sải đôi chân ngắn ngủn chạy tung tăng, giống như hoàn toàn không còn nhớ gì về việc nó bị ném đá.
Việt Minh vẫn chưa hoàn hồn, thì thầm:
".. Nó muốn ăn thịt anh sao?"
U U: "Miên Miên của chúng ta chỉ ăn cỏ, đúng không?"
Miên Miên: "Be be.."
U U: "Cậu ấy liếm anh chứng tỏ là thích anh, cậu ấy tha thứ cho anh đó! Anh có vui không! Chúng ta có thể tiếp tục là bạn tốt của nhau!"
- - -Bạn bè.. Tốt?
- - -Với yêu quái?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.