Editor: Phượng Vũ Thiên Tuyết Beta-er: Thiên Bách Nguyệt -------------------- U U cảm thấy rất tủi thân. Thường ngày bé đi ra ngoài đều phải tự mình chọn quần áo gần nửa tiếng, người khác chọn thì không mặc, tóc phải được thắt bím kiểu công chúa mà phải thắt từ trên đỉnh đầu dài xuống tận đuôi tóc mới chịu, còn muốn thêm mấy cái kẹp nhỏ xinh nữa. Nhưng ngay cả lúc ba ba không buộc cho bé kiểu tóc xinh xắn đó thì bé cũng rất tự giác bày ra bộ dạng là đứa nhỏ nghe lời. * * * chứ không phải như bây giờ. Một mình nhỏ giọng thì thầm lẩm nhẩm những lời mắng người khó nghe. Sau đó bị anh đẹp trai nghe được toàn bộ. Cậu thiếu niên có ánh mắt lành lạnh như cây tuyết tùng, dáng người cao 1m78, cậu ngồi xổm xuống, đối diện với ánh mắt của U U đang nhìn lại. Cậu dịu dàng mà tò mò nhìn chăm chú vào bé. U U dừng trong chốc lát, vài giây sau, đồng tử đen nhánh bốc lên một tầng hơi nước mờ mịt, giống như mèo con rũ mắt cụp đuôi rất đáng thương, mèo con hơi hơi mở miệng nhỏ, lộ ra hàm răng nhỏ trắng bóc, lập tức muốn gào khóc --- Ung Trạch thấy vậy, tay mắt lanh lẹ lấy que kẹo để trong túi ra, lấp kín miệng nhỏ sắp bậc ra tiếng khóc. "Đừng khóc." Que kẹo nhỏ ở trong miệng tan ra lan tỏa hương đào ngọt ngào, trong chốc lát cũng làm tan đi thần kinh mẫn cảm xấu hổ của U U. Bé quên mình vừa mới nãy còn muốn khóc, yên tĩnh mà ngậm kẹo. Ung Trạch nhìn bộ dáng cô bé ăn kẹo, nghĩ thầm hắn điều tra quả nhiên không sai, trẻ con nhân loại chỉ cần cho ăn là dễ dàng dỗ được. "Em không khóc." Vừa nếm được ngon ngọt U U nhanh chóng phủ nhận hành vi mình vừa mới làm. Não cá vàng của bé nhanh chóng quên đi việc mình vừa sụp đổ vài giây trước, liếm kẹo chóp chép, hỏi Ung Trạch: "Sao anh lại đứng đây vậy?" Bé không ý thức được việc Ung Trạch xuất hiện ở chỗ này là một điều rất kỳ lạ, đổi lại là Cố Khải Châu hoặc Cố Diệu Diệu, không chừng đã cảnh giác mà đặt mắt trên người cậu để theo dõi. Nhưng U U thì không. Ở trong mắt của bé, độ tín nhiệm cao hay thấp được quyết định nhờ vào giá trị nhan sắc của đối phương. Mà Ung Trạch--- Rõ ràng độ tín nhiệm đã lên đến cao nhất! "Anh tới tìm cừu." Ánh mắt cậu dừng trên con cừu nhỏ dường như đang cười bên cạnh. Cừu nhỏ thân mật cọ cọ vào chân cậu. U U hình như cũng hiểu được ý cậu nói. "Anh quen biết Miên Miên ạ?" Thì ra Miên Miên còn có bạn khác nữa nha. "Anh là người người giám hộ của nó." Ung Trạch đáp: "Anh muốn mang nó đi làm hộ khẩu." U U nghe vậy cảm thấy mờ mịt. ".. Hộ khẩu là cái gì? Người giám hộ là cái gì?" Ung Trạch nghiêm túc trả lời: "Hộ khẩu là để chứng minh thân phận, có thân phận chứng thực mới có thể đi học và làm việc, người giám hộ có thể hiểu là, hiện tại nó do anh quản." U U gãi gãi đầu, cái hiểu cái không. Thật ra trong lòng bé rất nghi ngờ vì sao một con cừu cần phải đi học, đi làm, nhưng tiểu ca ca nói trông rất chân thành. Chắc là không phải nói dối đâu? Có điều cung phản xạ của U U chậm mất một lúc lâu mới nghĩ ra chút ẩn ý khác. "Nó, nó không thuộc sự quản lý của anh!" U U lo lắng cầm lấy sợi dây buộc Miên Miên, "Nó là bạn của em! Nó sẽ ở nhà của em!" U U biết cậu đến mang Miên Miên đi, lập tức cảm thấy kẹo trong miệng không ngọt nữa. Bé tức giận mà lấy kẹo trong miệng ra, nhét vào tay của Ung Trạch, sau đó cánh tay nhỏ nhắn chặt chẽ ôm lấy cổ của Miên Miên. "Miên Miên sẽ không đi theo anh đâu, nó thích em!" Nói xong bé lại rất sợ hãi mà chuyển ánh mắt vào Miên Miên, vội vàng nhìn nó để xác nhận lại: "Miên Miên cậu thích tớ hay là thích anh ta? Cậu, cậu không thể bởi vì anh ta đẹp mà nói thích anh ta nha, mẹ của U U cũng rất đẹp đó, chị cũng nói, nói mình về sau sẽ trở nên xinh đẹp, cậu đừng đi với anh ta có được không.." Miên Miên ngoan ngoãn để bé ôm lên, nhẹ nhàng kêu khẽ một tiếng. Ung Trạch miết nhẹ que kẹo dính nước bọt trong tay, có hơi buồn rầu. Miên Miên chỉ là con cừu yêu nhỏ vừa mới ra đời không bao lâu, tính theo tuổi tác của con người thì chỉ là em bé vài tháng tuổi, Ung Trạch thân là vua rừng rậm trẻ tuổi, trách nhiệm chủ yếu là--- Đưa tên những tiểu yêu mới sinh ra vào hộ khẩu. Mặc dù công việc này rất giống mấy bác gái đi tra xét hộ khẩu Tổ Dân Phố, nhưng cũng rất quan trọng, rốt cuộc nếu không có hộ khẩu thì sau này những tiểu yêu đó lớn lên có thể hóa hình sẽ không có thân phận chứng thực ở xã hội. Cho nên Ung Trạch hơi khó xử mà nhìn U U. Dáng vẻ quá mức xinh đẹp, cho dù là có hơi nhíu mày nhìn đối phương cũng sẽ không tự chủ được mà gợi lên vẻ thương hương tiếc ngọc trong lòng người khác. Là nhóc mê sắc đẹp, U U vừa nhìn liền không khỏi mềm lòng. Không, bé vẫn phải thật kiên định với nguyên tắc của mình! Miên Miên không thể cho ảnh được! U U liếc nhìn tay của Ung Trạch vẫn đang cầm que kẹo dính đầy nước miếng của mình, bé nghĩ nghĩ nói: "Em chưa ăn hết kẹo nên sẽ không trả tiền, em mua kem cho anh nha!" Ung Trạch: ? Một tay U U gắt gao nắm chặt sợi dây giữ Miên Miên, một tay lôi kéo góc áo Ung Trạch về nhà. Ngoại trừ lần mạo hiểm đi mua đàn violon cho chị ra thì thật ra U U chưa từng tự đến cửa hàng tiện lợi mua đồ lần nào, bởi vì mẹ từng nói với bé, đồ bên trong đều rất đắt tiền, chỉ một hộp kẹo cũng có thể mua được một bàn cơm. Nhưng vì Miên Miên, U U bằng lòng dùng hết tiền của mình, tất cả đều đem đi mua đồ ăn ngon cho tiểu ca ca này! Ung Trạch không hiểu chuyện gì, cậu tùy ý để U U nắm áo mình, chỉ là quơ quơ tay trước mặt bé: "Cái này, em không ăn nữa sao?" Đôi mắt nhỏ của U U dừng một chốc, chột dạ dùng giọng mơ hồ nói: "Ừm.. Cái kia.. Tuy rằng.. Kỳ thật.. Nếu anh đã nói.." Ung Trạch lại đem que kẹo kia đưa cho U U. Lúc sau lại lấy trong túi ra thêm một que kẹo nữa. "Anh còn nữa nè, em có muốn không?" * * *! Cái gia đình giàu có gì đây? Đồng tử nhỏ của U U di chuyển liên tục, ngạc nhiên mà trừng mắt với cậu nói: "Anh, anh rất có tiền phải không?" Ung Trạch không có khái niệm với có tiền hay không có tiền gì cả, cậu từ nhỏ đã thừa kế núi non của tổ tông truyền lại, trong núi giấu mỏ vàng và đồ cổ cũng thuộc về tài sản riêng của cậu. Cậu không rõ ràng lắm này có tính là có tiền không, nhưng xác thật là chưa bao giờ thiếu tiền xài. "Cũng tàm tạm." Ung Trạch nhìn đôi mắt của bé tràn đầy khát vọng và hâm mộ, lại móc trong túi ra thêm một cái, "Em thật sự thích kẹo vậy hả?" U U: ".. Anh đừng có mơ hối lộ được em! Em, em sẽ không khuất phục đâu!" Câu này là bé học được từ trong phim. U U cảm thấy mình tựa như chiến sĩ bị địch dụ dỗ trong phim kháng Nhật, đang phải trải qua khảo nghiệm tàn khốc nhất.. Nhưng bé sẽ không khuất phục trước kẻ địch là viện đạn mật ngọt này! "Ừ." Sóng điện não của bé với Ung Trạch không cùng một tần số, cậu cất lại kẹo vào túi. Nhưng vẫn để lại một cây, mở ra bỏ vào miệng mình. Dưới cái nhìn chằm chằm của U U, Ung Trạch lần đầu tiên ăn kẹo thưởng thức vị ngọt ngào lan dần khắp khoang miệng. Ừm.. Quả thật ăn cũng rất ngon. U U tức giận quay mặt đi không nhìn Ung Trạch nữa. Có cái gì đặc biệt hơn người? Khoe khoang giàu có gì chứ? Trên người mang theo một đống kẹo cũng không có gì đáng hâm mộ, U U còn cảm thấy mang nhiều như vậy chắc chắn rất nặng đi. Lại nghĩ bé kỳ thật cũng muốn có gánh nặng ngọt ngào như vậy. Ở nhà nghỉ ngơi một hồi Cố Diệu Diệu bắt đầu tiếp tục luyện đàn phần còn lại, không nghĩ tới U U ra ngoài đưa cừu đi dạo lại có thể dắt về một thiếu niên anh tuấn đẹp trai. Hơn nữa thiếu niên này còn rất quen mắt. "Làm phiền rồi." Cậu thiếu niên mang khí chất thanh lãnh rất lễ phép, cậu định vào nhà. "Đợi chút!" Cố Diệu Diệu cảnh giác nhìn cái người không rõ mục đích này, cô không giống U U, diện mạo xinh đẹp đối với cô không có tác dụng. "Tôi biết anh, anh là người lần trước gặp được trên đường núi, làm sao anh tìm được chỗ này?" U U bị cô kéo ra phía sau che chở lên tiếng giải thích: "Anh ấy tới tìm Miên Miên!" Ung Trạch gật gật đầu: "Tôi là người giám hộ của nó." Cố Diệu Diệu: ? U U cãi lại: "Anh mới không phải! Miên Miên là của em! Hộ khẩu của nó là hộ khẩu nhà em!" Ung Trạch: "Nó không có cách nào có tên trong hộ khẩu nhà em, hộ khẩu của nó không giống với của em, anh muốn đưa nó vào hộ khẩu khác."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]