Edit by Thiên Bách Nguyệt 
* * * 
Âm thanh cô bé yếu ớt, ngượng ngùng vì xung quanh có nhiều người vây xem nhưng đôi mắt bé trong veo, trông mong nhìn người ta, đáng yêu làm ai cũng thương tiếc. 
Một tiếng 'Chị' kia của bé quá dễ thương làm lòng cô gái kia mềm nhũn, quyết định đi tới: 
"Chị mua! Cho chị nửa cân!" 
Mấy đứa trẻ khác vui vẻ chọn cho cô vài trái lớn từ đống dương mai hái được, Đinh Nghiêu cân đầy túi rồi đưa cho cô gái, đối phương cũng sảng khoái trả tiền. 
Buôn bán quá mức suôn sẻ, vì thế khi người tiếp theo có vẻ hào phóng hỏi giá, Cố Diệu Diệu liền giơ bốn ngón tay lên: 
"Bốn mươi." 
Cố Diệu Diệu thở dài một tiếng: 
"Em gái cháu đã rất lâu không được ăn kẹo, nếu chú mua dương mai của chúng cháu, em gái cháu sẽ có kẹo để ăn rồi." 
Người xem & khách hàng:? 
U U:? Kẹo? Kẹo gì? Kẹo đâu? 
Người chú kia ngồi xổm trước quầy hàng thấy một hàng củ cải nhỏ trông mong nhìn mình, lòng mềm nhũn, vừa nói vừa trả tiền: 
".. Vậy được, cho chú ba cân." 
U U:! 
Ba cân! 
Chú này thật giàu! 
Cố Diệu Diệu cúi đầu che đi nụ cười gian thương* của mình, mà U U bên cạnh cô sau khi nhận tiền của chú đó thì lại rất áy náy muốn trả tiền lại: 
"Chú ơi, cháu không ăn kẹo cũng được ạ, chú đừng mua nữa." 
Đối phương kinh ngạc hỏi: "Sao chú không cần mua nữa?" 
U U nghiêm túc khuyên nhủ hắn: "Dương mai này rất chua ạ." 
Hẳn là ông chú này chưa từng thấy cô bé 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-sung-vai-ac-ba-tuoi-ruoi/385062/chuong-21-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.