“Mẫu thân, người mang Nặc Nặc đi thăm Hoàng Hậu mẫu thân đi.”
Kiều quý phi ngẩn ra, cười bất đắc dĩ: “Nhưng mà Nặc Nặc, cha con đã nói là không được mang con đi rồi, sợ con đi theo không thoải mái.”
Cố Nặc Nhi vội vàng lắc lắc đầu nhỏ, đôi mắt vừa to vừa tròn.
“Mẫu thân, Nặc Nặc không sợ! Chúng ta trốn đi đi, không nói cho baba biết. Nặc Nặc là tiểu phúc tinh, sẽ làm cho Hoàng Hậu mẫu thân vui vẻ! Có lẽ, bệnh của Hoàng Hậu mẫu thân liền hết thì sao!”
Đối với bé con đang hết mình an ủi, âm thanh bập bẹ non nớt, trong lòng Kiều quý phi đang buồn bực cũng bình thường trở lại một ít.
Nàng cười sờ sờ khuông mặt nhỏ của Cố Nặc Nhi: “Được, mẫu thân liền mang con đi xem, nhưng mà nếu thân thể Hoàng Hậu mẫu thân không tốt. Không thể chơi với Nặc Nặc lâu thì chúng ta chỉ ngồi một lát thôi sau đó trở về được không?”
Cố Nặc Nhi gật gật đầu.
Bởi vì Kiều quý phi không muốn làm kinh động người khác, cho nên cũng không mênh mông cuồn cuồn như trước.
Mà chỉ nàng ôm theo Cố Nặc Nhi, mang theo Uyển Âm, Uyển Huyên còn có hai tiểu thái giám, ngồi kiệu nhỏ đi đến Phượng Nghi Cung.
Kiều quý phi ôm Cố Nặc Nhi đến, Thải Loan vừa rồi bị ăn đánh đang đứng ở trước cửa Phượng Nghi Cung liền nhìn thấy.
Thải Loan rất hoảng loạn.
Chẳng lẽ Kiều quý phi hối hận, lại tới gây khó dễ cô ta?
Có lẽ nhìn ra Thải Loan lo lắng, Kiều quý phi lạnh nhạt liếc cô ta một cái, nói: “Bổn cung mang theo Nặc Nặc đến thăm Hoàng Hậu, ngươi đem điểm tâm cùng một bình trà nóng tới.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]