Bé con chậm rãi mở mắt, lộ ra ánh mắt đen nhánh, giống như một cặp đá quý xinh đẹp.
Bé con nhìn Cố Dập Hàn, như là biết đây là phụ thân của bé, tiếng khóc đều nhỏ đi rất nhiều.
Cố Dập Hàn nhìn đến nữ nhi khó có được này, hắn vươn một ngón tay, chạm chạm vào nắm tay mềm nhỏ của bé con.
Tiểu công chúa chậm rãi không khóc nữa, đôi mắt dần dần có thể thích ứng được với ánh sáng.
Bé con có một đôi mắt sáng ngời, vừa mở ra vừa to vừa lớn.
Tò mò mà nhìn bốn phía, cuối cùng ánh mắt vẫn dừng lại ở trên mặt Cố Dập Hàn.
Bà đỡ ở bên cạnh cười nói: “Hoàng thượng ngài nhìn xem, tiểu công chúa rất thông minh, nô tỳ đỡ đẻ rất nhiều đứa bé rồi, cũng chưa thấy bé con nào có thể sớm như vậy mà trợn mắt nhìn người rồi! Tiểu công chúa sớm đã lanh lợi, ngày sau nhất định là chủ nhân của phúc trạch.”
Cố Dập Hàn cười to: “Nói rất đúng, trẫm thưởng.”
Xuân Thọ công công lập tức lấy từ trong tay áo ra hai nén vàng.
Bà đỡ cười đến mức hai mắt thành đường chỉ.
Cố Dập Hàn ôm ấp bé con, bé vừa mềm vừa nhẹ, cho dù ôm vào trong ngực cũng sợ làm đau bé!
Lúc này tiểu công chúa dường như đã mệt mỏi.
Đôi mắt nheo lại, đôi môi anh đào phun bong bóng.
Hai bàn tay nhỏ vừa mềm vừa hồng, đặt ở trên bụng nhỏ của mình.
Cố Dập Hàn càng nhìn càng thích.
Sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-sung-tieu-kieu-cua-baba-bao-quan/3454784/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.