Nhóm dịch: Bánh Bao
Nghe vậy, một số dân làng hơi tức giận.
Nhưng nếu đã đáp ứng người ta vậy phải tìm được người mới rời đi, đương nhiên không thể đi trước được.
Đối với việc này, Tảo Tảo không quan tâm cho lắm.
Gần nửa giờ sau, người đàn ông trung niên có râu cuối cùng đã trèo lên.
Hơn nữa ông ta còn mang theo tin tức phía dưới.
“Khe núi cao chừng mười hai ba mét, dưới khe có một con đường núi.”
“Đường núi được bao phủ bởi tuyết, nhưng có dấu chân trên đó.”
Giải thích rõ ràng như thế làm cho mọi người hiểu được, người của nhà họ Đường có lẽ thật sự rơi vào khe núi.
“Thật sao, bọn họ thật sự ở dưới đó sao?”
Thôi Tú Vinh lo lắng cho trẻ con nhà mình, vừa nghe thấy thế chị ấy đã kích động muốn lập tức xuống tìm người.
Người đàn ông trung niên gật đầu, sau đó đứng sau lưng Khương Thừa Nghiệp.
“Nếu đã có tin tức, vậy mấy người chúng ta đi tìm người, còn những người khác ở lại phía trên tiếp ứng.”
Đường An sắp xếp kỹ càng, chú ta không hy vọng vợ, các em dâu còn Tảo Tảo đi xuống.
Nhưng một câu nói của Khương Thừa Nghiệp lại khiến Đường An buồn bực.
“Tảo Tảo nhất định phải đi xuống, nếu không sẽ không tìm được người mà chú muốn tìm.”
Tuy rằng không rõ vì sao Khương Thừa Nghiệp lại khẳng định như vậy, nhưng rõ ràng chính Tảo Tảo tìm được manh mối của con và em trai mình.
Thế là Đường An đành nhìn về phía Tảo Tảo.
“Bác ơi, để cháu đi nữa, cháu cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-sung-nam-80-be-con-huyen-hoc-co-khong-gian/4601149/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.