Tần Mạn Kiều da đầu tê dại, nhưng vẫn gượng chống đỡ, nàng cắn răng, tiếp tục nói: "Ta thực sự là từng ái mộ kiểu thiếu niên nhanh nhẹn hoạt bát như Thần Vương điện hạ, bởi vì hắn ôn nhuận như ngọc, khéo hiểu lòng người, từ trước tới nay chưa từng đối với ta có chút hung dữ nào khiến ta sợ hãi, đó cũng là tri kỷ mà ta hằng ao ước."
"Thế nhưng ngài lại xem bộ dáng bây giờ của ngài đi, nào có cô nương nào mong muốn mặt mũi trượng phu của của mình ngày ngày hằm hằm, còn kính hắn, sợ hắn, đây nào phải phu thê hai người, đây là ô-"
Hắn kìm nén lửa giận đến cực điểm, muốn lắng nghe một chút lời trong lòng của nàng, kết quả nghe được, lại còn đau đớn hơn vạn tiễn xuyên tâm.
Hắn quyết định không muốn nghe nữa.
Sở Nghiêu cúi đầu xuống, dùng bờ môi chính mình ngăn chặn đôi môi đỏ mọng không ngừng lải nhải của nàng, thô bạo đè lên.
Tần Mạn Kiều giãy dụa đẩy hắn, băng gạc trên tay lập tức dính máu, khắc lên hắc bào của hắn.
Nhưng nàng lại chẳng mảy may cảm thấy đau đớn chút nào.
Khí tức của hắn phả ra quanh quẩn bên người nàng, quen thuộc lại càn chua xót lòng người.
Mà hắn, cũng như muốn đem nàng giam lại, một lần lại một lần hôn sâu xuống. Cướp đoạt đi tất cả không khí của nàng, khiến nàng chỉ còn biết giãy dụa đẩy hắn ra trong bất lực.
Không biết đã qua bao lâu, Sở Nghiêu mới buông tha cánh môi nàng, đem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-sung-hoang-hau-trong-sinh/3591275/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.