Triệu Thái y một thân mồ hôi lạnh, sau khi xử lý sạch sẽ vết thương cho Tần Mạn Kiều, liền vội vã rời khỏi xe ngựa.
Tần Mạn Kiều vẫn duy trì tư thế nửa nằm nửa ngồi như cũ, mặt mũi cúi gằm, rầu rĩ không vui nói: "Thái tử điện hạ có thể đi rồi, ngài nhớ kỹ những gì ta đã nói, mang hết người của ngài đi, đừng để sót lại bất kể là kẻ nào."
"Hồi kinh!"
"Ta không hồi kinh, nếu như đã muốn từ hôn, vẫn là nên từ mặt nhau sạch sẽ. Sau này người khác sẽ chỉ vào ta, nói ta là nữ nhân bị Thái tử ruồng bỏ. Thỉnh ngài hãy cứ để ta đến Kim Nguyệt Am, một mình ta chịu đựng vết thương bị sỉ nhục lăng mạ. Chờ phong ba qua đi, phụ mẫu bớt giận, ta sẽ tự mình hồi kinh. Lúc đó, những kẻ lưu ngôn phỉ ngữ kia, sẽ không đả thương ta được nữa."
Chân mày nàng rũ xuống, nước mắt như chân châu, từng viên từng viên lăn xuống. Gương mặt trắng nõn vì khóc thương tâm mà đôi gò má đỏ bừng. Nhìn mảnh mai yếu đuối vô cùng.
Sở Nghiêu liếc mắt nhìn một cái, liền quay đầu sang hướng khác, hai bàn tay đặt trên đùi, chậm rãi siết chặt thành nắm đấm.
Tần Mạn Kiều lặng lẽ nhìn hai quyền tay kia, biết hắn đang nhẫn nhịn trong lòng, bây giờ thì nhìn xem ai có thể kiên trì đên cuối cùng.
Nàng quay người, đưa lưng về phía hắn nói: "Ngài còn không mau đi đi, chuyện này đối với cả hai chúng ta đều chính là sự giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-sung-hoang-hau-trong-sinh/3591270/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.