Nói cách khác, An Bình rất có thể là hy vọng duy nhất của nhà họ Kiều, dựa vào cái gì thằng bé không có quần áo mới mặc mà cái kẻ tai tinh là Đại Kiều lại có quần áo mới mặc chứ?Vạn Xuân Cúc càng nghĩ càng buồn phiền.
Kiều Tú Chi cúi đầu may quần áo, không chú ý tới sắc mặt của bà ta, cho dù biết, bà cũng không để ý tới.
Vải là của bà, bà muốn làm cho ai thì làm cho người đó, không ai có thể xen vào!Vạn Xuân Cúc nhìn mẹ chồng không để ý tới mình nữa, muốn dỗi cũng không dám, mà tức giận kìm nén lại khó chịu: "Mẹ à, nhiều vải như vậy chắc chắn may không hết.
Nếu không mẹ cũng làm một bộ cho An Bình đi, sắp hết năm rồi, An Bình còn chưa có quần áo mới đâu!"Rốt cuộc Kiều Tú Chi ngẩng đầu lên nhìn bà ta, ánh mắt lành lạnh: "Không phải Trung Thu đã cho cô một tấm vải rồi sao? Cô thực tình thương con trai mình thì sao không chịu lấy ra may? Đồ của tôi, cô bớt nghĩ lại đi!"Vạn Xuân Cúc bị nghẹn gần chết, kẹt ngay ở ngực, gương mặt sượng sùng khó nói hết, nôn chết bà ta rồi!Chờ khi Kiều Chấn Quốc tan làm về, bà ta lập tức tố cáo: "Sao mẹ càng ngày càng không phân biệt được thân hay không vậy.
An Bình là cháu trai ruột của bà, Đại Kiều chỉ là một đứa con gái nhỏ, làm gì có việc cháu trai không có quần áo mới mặc mà cháu gái lại có chứ?"Kiều Chấn Quốc nhìn bà ta với dáng vẻ kỳ lạ: "Nhìn bà nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-sung-cam-ly-o-thap-nien-70/4511564/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.